-Nhà t sống chung cùng ông bà và 2 đứa nhỏ. Chuyện là ba t là người hèn nhát, không làm gì mà lúc nào cũng cho là không có ổng thì không có ngày nay dù mọi thứ do má tích cóp mấy chục năm làm nên, gần 70 rồi nhưng tính vẫn ích kỷ nhỏ nhen, hàng xóm không ai tiếp xúc ổng, họ hàng xích mích sau này cũng chẳng còn ai dám qua lại, là người chuyên nói đạo lý dạy đời người khác nhưng về nhân cách thì chả có gì xứng mặt đàn ông. T do má t một tay nuôi dưỡng từ bé tới lúc lập gia đình và sinh 2 đứa nên từng đồng dùng cho việc gì t đều biết hết, từ cái ăn cái mặc tập vở học hành tiền bạc chi tiêu một tay má t lo hết. Nhưng t lại vào thế bí vì không thể sống chung được với ổng vì tính ổng quá nhát và nhỏ nhen, chuyên kiếm chuyện dù nhỏ nhặt để gây khó dễ vợ và má t, nên trong nhà vợ t rất sợ tiếp xúc với ổng.
-Gần 4x rồi t rất muốn ra ngoài ở sống đúng cuộc sống thoải mái cùng những người t thương yêu trừ ổng nhưng má t thì kiểu cổ hữu, sợ bỏ ổng rồi ổng dẫn con khác về quậy nhà nên gắng gượng sống qua ngày tháng. Tiền ăn hàng ngày không phụ mà còn phải lo ăn ngày 3 bữa, sáng mua đồ ăn sáng về phận t làm con mà thấy chua xót vì ở cái tuổi này mà còn phải lo cho một thằng "đàn ông".
-Ba mươi mấy năm sống cùng là thời gian gò bó, tới khi t lấy vợ sinh con thì ổng cũng chả coi t ra gì, lúc nào cũng nghĩ mình đúng, con t sinh ra nhưng đi về trễ sau 8h là mặt nặng mày nhẹ kiếm chuyện xiên xỏ, t mà cãi thì không bao giờ dám đối mặt như đàn ông mà chỉ giỏi hành hạ kiếm chuyện với má t để trút giận. Cái ổng tự hào nhất chắc là câu sống ngày nay cho xong ngày mai tính tiếp nên có lần gãy tay chả có 1 đồng dính túi dù trước đó trong người ổng giữ mấy cây vàng do bán nhà còn dư.
-Tâm sự chút cho nhẹ lòng ai còn ba má biết suy nghĩ cho con cái thì quý trọng nhé.
-Gần 4x rồi t rất muốn ra ngoài ở sống đúng cuộc sống thoải mái cùng những người t thương yêu trừ ổng nhưng má t thì kiểu cổ hữu, sợ bỏ ổng rồi ổng dẫn con khác về quậy nhà nên gắng gượng sống qua ngày tháng. Tiền ăn hàng ngày không phụ mà còn phải lo ăn ngày 3 bữa, sáng mua đồ ăn sáng về phận t làm con mà thấy chua xót vì ở cái tuổi này mà còn phải lo cho một thằng "đàn ông".
-Ba mươi mấy năm sống cùng là thời gian gò bó, tới khi t lấy vợ sinh con thì ổng cũng chả coi t ra gì, lúc nào cũng nghĩ mình đúng, con t sinh ra nhưng đi về trễ sau 8h là mặt nặng mày nhẹ kiếm chuyện xiên xỏ, t mà cãi thì không bao giờ dám đối mặt như đàn ông mà chỉ giỏi hành hạ kiếm chuyện với má t để trút giận. Cái ổng tự hào nhất chắc là câu sống ngày nay cho xong ngày mai tính tiếp nên có lần gãy tay chả có 1 đồng dính túi dù trước đó trong người ổng giữ mấy cây vàng do bán nhà còn dư.
-Tâm sự chút cho nhẹ lòng ai còn ba má biết suy nghĩ cho con cái thì quý trọng nhé.