Sa Đọa Thiên Thần - Bí Mật Đen Tối Của Một Linh Hồn Trong Sạch

_Doll_

Yếu sinh lý
Là tác giả của "Sa Đọa Thiên Thần - Bí Mật Đen Tối Của Một Linh Hồn Trong Sạch", tôi bắt đầu viết bộ truyện này vào năm 2023, sau đại dịch COVID, lấy cảm hứng từ những câu chuyện đời thực về sự tha hóa dưới sức ép xã hội và dục vọng. Nhưng truyện vẫn chưa hoàn thành, chỉ được một phần, vì nhiều lý do công việc và bận rộn của cuộc sống. Nếu được sự đón nhận tích cực… tôi sẽ cố gắng dành ra thời gian để hoàn thành nó.

Truyện: Sa Ngã Thiên Thần - Bí Mật Đen Tối Của Một Linh Hồn Trong Sạch

765FE2F4-9AA0-4670-B95D-9824500D87DE.jpeg

### Giới Thiệu Ngắn:

Trong bóng tối của những con phố Sài Gòn nhộn nhịp, một cô gái tưởng chừng như hoàn hảo dần bị cuốn vào vòng xoáy bí ẩn, nơi ranh giới giữa đức tin và dục vọng mờ nhạt. Liệu ánh sáng có trở lại, hay bóng tối sẽ nuốt chửng mãi mãi?

Chương 1: Hồn Nhiên Tuổi Thơ

Năm 2006, Sài Gòn đang chìm trong những ngày hè oi bức, nơi mà cái nắng gay gắt khiến mọi thứ dường như chậm lại, trừ nhịp sống hối hả của thành phố. Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, hòa quyện với tiếng xe máy ồn ào vọng từ con phố nhỏ ở quận 11.
Kim Liên, cô gái vừa tròn 17 tuổi sinh năm 1989, sống trên tầng 1 của một tòa chung cư cũ kỹ, nơi mà những bức tường đã phai màu theo năm tháng, nhưng vẫn giữ được sự ấm cúng của một mái nhà Công giáo truyền thống. Cuộc sống của cô lúc này vẫn còn là những ngày tháng hồn nhiên, trong sáng, chưa vương chút bụi trần của thế giới người lớn. Mỗi sáng thức dậy, Kim Liên thường mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành, rồi quỳ gối trước bàn thờ nhỏ trong phòng, cầu nguyện Chúa ban phước lành cho một ngày mới.

Gia đình Kim Liên là một bức tranh hoàn hảo về đức tin và sự giản dị. Cha cô, ông Minh, sinh năm 1967, quê gốc Thái Bình – một vùng đất miền Bắc nổi tiếng với những cánh đồng lúa xanh mướt và con người cần cù. Ông nội của Kim Liên, một người lính già, đã rời quê hương vào Sài Gòn sinh sống từ thời kháng chiến chống Mỹ, mang theo hành trang là những kỷ niệm về bom đạn và hy vọng về một tương lai bình yên. Tại đây, ông nội kết hôn với bà nội, một người phụ nữ Sài Gòn gốc, và sinh ra ông Minh giữa những năm tháng chiến tranh khốc liệt.
Ông Minh lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, học nghề in ấn từ nhỏ. Ban đầu, ông làm việc tại nhà, với chiếc máy in cũ kỹ đặt ở góc phòng khách, nơi mà mùi mực in tươi mới lan tỏa khắp nhà, khiến Kim Liên từ bé đã quen với những tờ giấy chi chít chữ nghĩa. Những năm sau, khi cuộc sống ổn định hơn, ông Minh chuyển sang làm dân phòng ở phường. Công việc đòi hỏi sự nghiêm túc, trách nhiệm cao, thường phải trực đêm hoặc xử lý những vụ việc nhỏ trong khu phố, nhưng ông luôn giữ được nụ cười hiền hậu và đức tin vững vàng. Ông Minh là trụ cột gia đình, dạy con gái về lòng trung thực và sự kiên cường, thường kể chuyện về quê hương Thái Bình vào những buổi tối quây quần, với giọng trầm ấm: "Quê cha đất tổ, dù xa cách nhưng luôn ở trong tim."

Mẹ cô, bà Lan, sinh năm 1969, quê gốc Gia Lai – vùng đất cao nguyên với những đồi cà phê xanh ngắt và gió heo may. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, với nụ cười ấm áp và đôi mắt biết nói, luôn mang đến sự bình yên cho cả nhà.
Bà làm nghề bảo mẫu ở trường tiểu học Trần Quốc Toản, chỉ cách nhà vài con phố, nơi bà chăm sóc những đứa trẻ nhỏ với tình yêu thương như con ruột. Mỗi sáng, bà dậy sớm nhất nhà, chuẩn bị bữa ăn giản dị – thường là bánh mì kẹp trứng hoặc cơm chiên – rồi tất bật đạp xe đến trường. Bà Lan thường kể cho các con nghe về tuổi thơ ở Gia Lai, nơi bà lớn lên giữa thiên nhiên hoang sơ, và cách mà đức tin Công giáo đã giúp bà vượt qua những khó khăn khi theo chồng vào Sài Gòn lập nghiệp. Bà là người giữ lửa cho gia đình, dạy Kim Liên và em gái về lòng nhân ái, về việc giúp đỡ người khác mà không mong đền đáp.

Nhà Kim Liên nằm gần nhà thờ Tân Phước, một nơi thiêng liêng với kiến trúc cổ kính, nơi tiếng chuông vang vọng báo hiệu giờ lễ mỗi sáng và chiều, không có khói nhang ngột ngạt như những ngôi chùa Phật giáo, mà chỉ có không khí trong lành, yên bình.
Nhà thờ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của gia đình. Mỗi Chúa Nhật, cả nhà dậy sớm, mặc quần áo sạch sẽ, đi bộ đến đó dự lễ. Kim Liên từ nhỏ đã gắn bó với nhà thờ, tham gia các hoạt động thiếu nhi, hát thánh ca và học giáo lý. Đến tuổi 17, cô đã trở thành huynh trưởng, phụ trách dạy giáo lý cho các em nhỏ vào mỗi chiều Chúa Nhật.
Những buổi dạy ấy là niềm vui lớn lao của cô: cô đứng trước lớp khoảng 20 em, với giọng nói nhẹ nhàng, kể về Chúa Giêsu, về các thánh tích, và hướng dẫn các em cầu nguyện. "Chúa yêu thương chúng ta vô điều kiện," cô thường nói, mắt lấp lánh, trong khi các em ngồi im phăng phắc, lắng nghe. Làm huynh trưởng khiến Kim Liên cảm thấy mình gần Chúa hơn, và cô luôn cố gắng sống theo lời Chúa dạy: ngoan ngoãn, lễ nghĩa, tránh xa những cám dỗ của tuổi trẻ.

Kim Liên là một cô gái xinh đẹp theo kiểu dịu dàng, truyền thống: da trắng hồng, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên, và nụ cười e ấp khiến ai nhìn cũng mến. Cô học giỏi ở trường THPT gần nhà, luôn đứng top lớp, nhưng chưa bao giờ kiêu ngạo. Cuộc sống của cô xoay quanh trường học, nhà thờ và gia đình.
Em gái cô, Yến Linh, kém cô 5 tuổi, sinh năm 1994, là một cô bé đáng yêu với mái tóc xoăn nhẹ, thân hình nhỏ nhắn nhưng đầy sức sống, và nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Yến Linh rất gắn bó với chị, thường theo Kim Liên đến nhà thờ, học theo cách chị quỳ gối cầu nguyện hay hát thánh ca. Hai chị em hay chơi đùa trong căn phòng nhỏ, Yến Linh thích chị kể chuyện cổ tích Công giáo, và Kim Liên luôn chiều em, ôm em vào lòng mỗi tối trước khi ngủ. Gia đình bốn người sống giản dị nhưng hạnh phúc: sáng đi lễ, tối quây quần ăn cơm, ông Minh kể chuyện quê Thái Bình, bà Lan hát ru nhẹ nhàng, và hai chị em cười đùa vui vẻ.

Một buổi chiều tan học, khi Kim Liên đạp xe về nhà qua con phố quen thuộc, gió thoảng mang theo mùi hoa sữa đầu mùa, cô dừng lại ở công viên nhỏ gần chung cư – nơi các bạn trẻ thường tụ tập chơi thể thao hoặc đọc sách. Đó là nơi cô tình cờ gặp Khanh, chàng trai lớn hơn cô 3 tuổi, sinh năm 1986, đang học năm cuối đại học. Khanh cao ráo, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sáng và nụ cười thân thiện, nhà anh ở quận Tân Bình nhưng thường ghé quận 11 thăm bạn bè.

Hôm ấy, Khanh đang ngồi trên ghế đá đọc sách dưới gốc cây phượng già, còn Kim Liên vô tình va xe đạp vào cạnh ghế, khiến cuốn sách rơi xuống đất. "Ôi, xin lỗi anh!" cô đỏ mặt, vội cúi xuống nhặt, tim đập thình thịch vì ngại ngùng. Khanh cười hiền, cầm sách lên: "Không sao đâu em, anh là Khanh. Em tên gì vậy? Trông em học sinh trường gần đây hả?" Kim Liên e thẹn trả lời: "Em là Kim Liên, học lớp 11 ở Nguyễn Hiền ạ." Từ câu nói ấy, họ làm quen, trò chuyện về trường lớp, về những cuốn sách hay, và Khanh mời cô một que kem ở quán ven công viên.

Những ngày sau, Khanh thường chờ Kim Liên ở cổng trường, trên chiếc xe đạp cũ kỹ của anh. Anh chở cô dạo quanh quận 11, dừng ở những quán nước nhỏ, kể về ước mơ trở thành kỹ sư cơ khí, về cuộc sống sinh viên đầy thú vị. Kim Liên lắng nghe, cảm thấy tim mình rung động lạ lùng – một thứ tình cảm thơ ngây, trong sáng của tuổi học trò. "Em đẹp lắm, Liên ơi, như một bông hoa mới nở," Khanh thì thầm một lần, khi họ ngồi bên hồ nước trong công viên, tay anh vô tình chạm tay cô. Kim Liên đỏ mặt, nhưng trong lòng ấm áp, như được Chúa ban tặng một món quà đặc biệt.
Tình yêu len lỏi nhẹ nhàng: những buổi chiều dạo chơi, ăn kem que, kể chuyện trường lớp, nắm tay nhau dưới tán cây xanh. Cô chưa biết gì về tình dục, chưa từng nghĩ đến những đụng chạm sâu xa; với cô, tình yêu chỉ là những rung động đầu đời, những nụ hôn phớt trên má đầy e ấp.

Mỗi tối, trở về nhà, Kim Liên cầu nguyện Chúa: "Lạy Chúa, con cảm ơn Ngài vì đã mang anh Khanh đến. Xin Chúa giữ gìn tình cảm này trong sáng." Cha mẹ cô chưa biết về Khanh, vì ông Minh nghiêm khắc với chuyện tình cảm tuổi teen, nhưng Yến Linh tinh nghịch hay trêu chị: "Chị có bạn trai rồi hả? Sao chị cười một mình hoài vậy?" Kim Liên cười, ôm em: "Chị chỉ có Chúa và gia đình thôi, nhưng... có lẽ chị đang thích một anh chàng tốt bụng." Cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm, Kim Liên vẫn giữ sự hồn nhiên, tham gia nhà thờ tích cực hơn, dạy giáo lý với niềm vui lớn lao. Nhưng tình cảm với Khanh ngày càng sâu đậm, những buổi hẹn bí mật khiến cô hồi hộp, xen lẫn chút lo lắng vì sợ cha mẹ phát hiện.
Khanh tôn trọng cô, chưa từng đi quá giới hạn, chỉ là những cái ôm nhẹ nhàng, những lời ngọt ngào khiến trái tim cô rung động.

Một buổi chiều mưa tầm tã, họ trú dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ, Khanh ôm cô vào lòng để che mưa, thì thầm: "Anh muốn bên em mãi mãi." Kim Liên cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, nhưng cũng lo lắng về tương lai – cô sắp thi đại học, còn Khanh sắp tốt nghiệp. Bà Lan nhận ra con gái thay đổi, hay mơ mộng, bà nhẹ nhàng khuyên: "Con gái lớn rồi, nhưng phải giữ gìn đức tin, đừng để tình cảm làm lạc lối." Ông Minh thì bận rộn với công việc dân phòng, nhưng vẫn dành thời gian dạy con về trách nhiệm: "Cuộc đời nhiều cám dỗ, nhưng Chúa sẽ dẫn dắt nếu con ngoan đạo." Yến Linh, cô bé 12 tuổi, hay lén theo chị ra công viên, nhưng giữ bí mật vì yêu chị.

Kim Liên bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những cảm xúc về Khanh: "Hôm nay anh ấy nắm tay em, tim em đập nhanh quá. Lạy Chúa, đây có phải tình yêu thật sự?" Cô vẫn học giỏi, tham gia các hoạt động nhà thờ, như tổ chức lễ Giáng Sinh nhỏ cho các em thiếu nhi, nơi cô hát thánh ca với giọng trong trẻo. Khanh một lần theo cô đến nhà thờ, đứng ngoài cửa nhìn, nhưng chưa dám vào vì không theo đạo. "Anh sẽ học về Chúa vì em," anh hứa. Tình cảm ấy khiến Kim Liên cảm thấy mình như một thiên thần nhỏ, bay bổng trong thế giới trong sáng, chưa vương chút dục vọng hay phức tạp.

Những tháng ngày ấy trôi qua nhanh chóng, với những kỷ niệm đẹp đẽ: dạo chơi ở công viên Lãnh Binh Thăng gần quận 11, ăn bánh mì thịt nướng, cười đùa dưới nắng chiều. Kim Liên cảm thấy cuộc đời thật đẹp, với gia đình yêu thương, đức tin vững vàng, và tình yêu học trò ngây thơ. Nhưng sâu thẳm, cô biết rằng cuộc sống sẽ có những thay đổi, và cô cầu nguyện Chúa dẫn dắt. Yến Linh ngày càng thân thiết, hai chị em hay nằm tâm sự về tương lai: "Chị sẽ làm giáo viên, dạy các em về Chúa," Kim Liên mơ mộng. "Em sẽ theo chị," Yến Linh cười.

Và cứ thế, tuổi 17 của Kim Liên trôi qua trong sự hồn nhiên, với Khanh như một phần không thể thiếu, nhưng vẫn giữ khoảng cách trong sáng. Cô chưa hay biết rằng, những rung động đầu đời này chỉ là khởi đầu cho hành trình dài đầy biến cố sau này.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 2: Nụ Hôn Ngọt Ngào Dưới Cơn Mưa Nhiệt Đới

Mùa hè năm ấy, những con phố quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống ngập tràn ánh nắng chang chang, xen lẫn những cơn mưa bất chợt đổ xuống như trút nước. Kim Liên, giờ đã quen với sự hiện diện của Khanh, thường đạp xe đến công viên nhỏ gần nhà vào mỗi chiều tan học, nơi tiếng cười đùa của đám trẻ hòa quyện với tiếng chim hót trên những tán cây phượng. Cô vẫn giữ vẻ hồn nhiên, váy trắng phớt hồng bay nhẹ trong gió, thánh giá bạc lấp lánh trên cổ, nhưng trong lòng cô, một cảm giác mới mẻ đang lớn dần – rung động đầu đời khi nghĩ về nụ cười ấm áp của Khanh. Cô viết trong nhật ký: "Hôm nay con gặp anh ấy, tim con đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lạy Chúa, xin giữ con trong sáng."

Khanh, chàng trai 20 tuổi đang học năm cuối đại học, luôn xuất hiện với nụ cười thân thiện, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, và đôi mắt sáng long lanh như biết nói. Anh thường mang theo một cuốn sách cũ hoặc một chai nước mát, sẵn sàng chờ cô dưới gốc cây quen thuộc. Hôm nay, anh đề nghị: "Em, đi dạo với anh chút nhé? Có chỗ bán chè ngon lắm." Kim Liên gật đầu, má hồng rực, tim đập thình thịch. Họ đạp xe song song qua những con đường rợp bóng cây, dừng lại ở một quán chè nhỏ ven đường, nơi mùi đường caramel quyện với lá dứa thơm lừng. Khanh gọi hai ly chè ba màu, đậu xanh béo ngậy, đậu đỏ ngọt ngào, và nước cốt dừa mát lạnh. "Em ăn thử đi, ngon lắm," anh nói, đẩy ly chè về phía cô. Cô mỉm cười, thìa chè tan trên đầu lưỡi, ngọt ngào như cảm giác đang len lỏi trong lòng.

Bất ngờ, một cơn mưa ào ào trút xuống, những hạt nước lớn rơi lộp độp trên mái tôn quán chè. Khanh kéo cô chạy vào một mái hiên gần đó, cả hai ướt sũng, tóc cô dính vào má, váy bám chặt vào thân hình thon thả. Anh nhìn cô, cười: "Em ướt hết rồi, lạnh không?" Cô lắc đầu, nhưng cơ thể run nhẹ vì gió mát. Khanh bạo dạn hơn, ôm nhẹ vai cô để sưởi ấm, hơi thở anh phả vào tóc cô, mang theo mùi hương nam tính thoang thoảng. Tim cô đập loạn, và bất ngờ, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, mềm mại như cánh hoa sữa rơi. "Anh... anh xin lỗi," anh lúng túng, nhưng mắt cô sáng lên, mặt đỏ bừng, không nói nên lời. Đó là nụ hôn đầu tiên, ngọt ngào mà e ấp, khiến cô cảm thấy cả thế giới như ngừng trôi dưới cơn mưa.

Tối về, điện thoại cô rung lên với tin nhắn SMS từ Khanh: "Hôm nay mưa đẹp vì có em. Ngủ ngon nhé." Cô nằm trên giường, ôm cuốn nhật ký, viết: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng con sợ trái tim mình đang xa rời đức tin." Bà Lan, mẹ cô, nhận thấy con gái hay mơ màng, hỏi: "Liên, con sao vậy? Mẹ thấy con cười một mình hoài." Cô đỏ mặt, kể mơ hồ: "Dạ, con gặp một anh bạn, anh ấy tốt lắm." Bà Lan cười hiền: "Mẹ tin con, nhưng cẩn thận nhé, con gái phải giữ mình." Ông Minh, ba cô, nghiêm giọng hơn khi nghe mẹ kể lại: "Con phải giữ đức tin, đừng để tình cảm làm lạc lối." Yến Linh, em gái cô, tò mò chen vào: "Chị gặp ai mà cười hoài vậy? Kể em nghe đi!" Cô xoa đầu em, chỉ cười: "Chị gặp một người bạn thôi, Linh đừng tò mò."

Những ngày sau, Kim Liên và Khanh hẹn nhau nhiều hơn. Anh tặng cô một cuốn thơ Xuân Quỳnh, những dòng chữ đầy cảm xúc khiến cô đọc ngấu nghiến. Họ cùng ngồi dưới gốc cây, cô kể về những buổi dạy giáo lý, về cách các em nhỏ trong nhà thờ nắm tay cô hỏi chuyện Chúa. Khanh lắng nghe, ánh mắt đầy tò mò: "Em kể hay lắm, anh chưa bao giờ nghĩ về đức tin như vậy." Cô mỉm cười, lòng lâng lâng, nhưng sự thân mật ngày càng lớn khiến cô lo lắng. Linh mục Minh, trong một buổi trò chuyện sau lễ, khuyên cô: "Con ơi, tình yêu tuổi trẻ đẹp nhưng dễ mong manh. Hãy cầu nguyện để Chúa dẫn đường." Cô gật đầu, nhưng mỗi lần gặp Khanh, trái tim cô lại không nghe lời.

Một buổi tối, khi cô đạp xe về nhà, cơn mưa lại trút xuống, cô đứng dưới mái hiên chờ tạnh. Khanh xuất hiện, áo ướt sũng, cười: "Em lại để mưa làm ướt rồi kìa." Anh đưa cô chiếc áo khoác cũ của mình, mùi vải cũ thoang thoảng khiến cô thấy an toàn. Họ đứng dưới mái hiên, nói về những giấc mơ, và anh nắm tay cô, ngón tay đan chặt, ấm áp. Cô run run, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng khi về đến chung cư, cô nghe tiếng bước chân lạ lùng phía sau, như ai đó dõi theo. Cô ngoảnh lại, chỉ thấy bóng tối, lòng bỗng lạnh buốt. "Lạy Chúa, ai đang theo con?" cô thì thầm, giấc ngủ chập chờn với hình ảnh Khanh xen lẫn một bóng đen mơ hồ.

Lan, cô bạn dạy giáo lý, ghen tị, thì thầm với bạn bè: "Liên giả vờ ngoan hiền, đi mưa với trai hoài." Tin đồn lan đến tai bà Lan, mẹ cô, khiến bà lo lắng: "Con ơi, mẹ nghe người ta nói con đi với con trai nhiều. Có thật không?" Kim Liên lắc đầu, mắt rưng rưng: "Không đâu mẹ, con chỉ gặp bạn thôi." Nhưng trong lòng cô, sự bất an lớn dần. Cô viết nhật ký: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng tin đồn của Lan làm con sợ mất đi sự trong sạch." Một đêm, cô tỉnh giấc bởi tiếng gió rít ngoài cửa sổ, như có ai thì thầm: "Cẩn thận, con đường này nguy hiểm." Cô cầu nguyện, nhưng hình ảnh Khanh và nụ hôn dưới mưa vẫn quấn lấy tâm trí cô, kéo cô vào một lằn ranh giữa đức tin và tình yêu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_Doll_

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 3: Lời Thì Thầm Từ Thánh Đường Thiêng Liêng

Những ngày cuối hè, không khí quanh khu chung cư cũ kỹ nơi Kim Liên sinh sống trở nên dịu mát hơn, nhưng lòng cô lại rối bời bởi những rung động mới mẻ với Khanh. Cô vẫn giữ vẻ hồn nhiên, mặc áo dài trắng tinh khôi khi đến nhà thờ, thánh giá bạc lấp lánh trên cổ, nhưng mỗi lần nghĩ đến nụ hôn dưới mưa, tim cô lại đập loạn nhịp. Cô viết trong nhật ký: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng con sợ trái tim mình đang lạc lối. Xin Người dẫn dắt con." Nhà thờ thân quen, với tiếng chuông vang vọng mỗi Chúa Nhật, trở thành nơi cô tìm đến để cầu nguyện, hy vọng tìm lại sự bình yên.

Kim Liên, giờ đã quen với vai trò huynh trưởng, thường dành cuối tuần để dạy giáo lý cho các em nhỏ. Hôm nay, cô đứng trước nhóm trẻ, ánh mắt long lanh kể chuyện về Chúa Giê-su chữa lành người mù. Các em nhỏ nắm tay cô, hỏi: "Chị Liên, Chúa có thật không? Sao Người tốt thế?" Cô mỉm cười, giọng trong trẻo: "Có chứ, Chúa luôn ở bên chúng ta, như ánh sáng dẫn đường." Nhưng khi các em ra về, cô ngồi một mình trong góc nhà thờ, dưới ánh nến lung linh, lòng nặng trĩu. Nụ hôn của Khanh, SMS ngọt ngào, và tiếng bước chân lạ đêm trước khiến cô bối rối. Cô quỳ trước tượng Đức Mẹ, thì thầm: "Lạy Chúa, con phải làm sao khi tim con không ngừng nghĩ về anh ấy?"

Bà Lan, mẹ cô, nhận thấy con gái trầm tư hơn, kéo cô vào bếp sau bữa tối. Mùi cá kho tộ thơm lừng, bà vừa đảo nồi vừa hỏi: "Liên, dạo này con hay thẫn thờ. Có chuyện gì kể mẹ nghe không?" Kim Liên lắc đầu, giúp mẹ rửa rau, lí nhí: "Dạ, con chỉ hơi mệt thôi." Bà Lan ngừng tay, nhìn cô bằng ánh mắt hiền hậu: "Mẹ từng trẻ như con, mẹ biết tình yêu tuổi này đẹp nhưng dễ làm con lạc lối. Nếu có gì, nói với mẹ nhé." Cô gật đầu, nhưng lòng cô rối như tơ vò. Ông Minh, ba cô, sau một đêm tuần tra, trở về với khuôn mặt mệt mỏi, nghiêm giọng: "Liên, con là con gái lớn, phải giữ mình, đừng để ba mẹ lo." Cô cúi đầu, lòng thêm nặng.

Yến Linh, em gái cô, giờ 12 tuổi, vẫn tò mò như mọi khi. Một tối, khi hai chị em nằm trên giường, Yến Linh ôm bức tranh vừa vẽ – hình nhà thờ với ánh nến vàng – hỏi: "Chị, chị thích anh nào phải không? Em thấy chị cười hoài." Kim Liên xoa đầu em, cười gượng: "Linh đừng đoán bừa, chị chỉ có bạn thôi." Nhưng Yến Linh cười tinh nghịch: "Em biết mà, chị đỏ mặt kìa!" Câu nói trẻ con của em khiến cô bật cười, nhưng cũng làm cô nghĩ về Khanh, về nụ hôn dưới mưa, và lòng lại xao động.

Khanh vẫn gặp cô ở công viên gần nhà, mỗi lần đều mang theo một món quà nhỏ: lúc là cuốn sách thơ, lúc là chiếc kẹp tóc bằng gỗ khắc hoa. Hôm nay, anh chở cô trên xe đạp, dạo qua những con đường rợp bóng cây, dừng lại ở một hàng nước mía ven đường. Mùi mía ép ngọt lịm, tiếng đá xay lạch cạch khiến cả hai cười đùa. "Em thích uống gì ngoài nước mía?" anh hỏi, giọng ấm áp. Cô cười: "Dạ, em thích trà sữa, nhưng ít ngọt thôi." Anh gật đầu, hứa: "Lần sau anh mua trà sữa cho em." Sự quan tâm của anh khiến cô lâng lâng, nhưng khi anh nắm tay cô, ngón tay đan chặt, cô lại cảm thấy một chút lo âu len lỏi. "Anh thích em thật không?" cô hỏi nhỏ, mắt nhìn xuống đất. Khanh cười, nắm tay cô chặt hơn: "Thật chứ, em là cô gái đặc biệt nhất anh từng gặp."

Nhưng sự thân mật ngày càng lớn khiến Kim Liên lo lắng. Trong một buổi dạy giáo lý, Lan, cô bạn cùng nhóm, ghen tị với Kim Liên, cố tình làm rơi xấp bài tập của cô trước mặt các em nhỏ, ánh mắt sắc lạnh như muốn nói: "Đừng tưởng cô ngoan hiền." Kim Liên nhặt bài lên, lòng như bị kim châm, nhưng cô im lặng, tiếp tục kể chuyện cho các em. Sau buổi lễ, linh mục Minh gọi cô lại, giọng hiền từ: "Con ơi, ta nghe người ta nói con hay đi với một chàng trai. Tình yêu tuổi trẻ đẹp, nhưng con phải giữ trái tim trong sạch." Cô gật đầu, mắt rưng rưng: "Dạ, con hiểu, thưa cha." Nhưng khi rời nhà thờ, cô cảm thấy ánh mắt của Lan như dao sắc, đầy ghen tị không che giấu.

Đêm đó, Kim Liên quỳ cầu nguyện lâu hơn thường lệ. Cô mở cuốn Kinh Thánh, lật đến một trang quen thuộc, nhưng bất ngờ, một mẩu giấy nhỏ rơi ra, nét chữ nguệch ngoạc: "Dục vọng đang gọi con." Tay cô run rẩy, lòng lạnh buốt như băng. Cô nhìn quanh, nhà thờ vắng lặng, chỉ có ánh nến chập chờn. "Lạy Chúa, ai để lại lời này?" cô thì thầm, giọng lạc đi. Cô nhét mẩu giấy vào túi, không dám nói với ai, nhưng nỗi sợ bóp nghẹt trái tim cô. Nhật ký của cô đêm ấy: "Lạy Chúa, con yêu anh ấy, nhưng mẩu giấy này làm con run sợ. Có phải con đang đi sai đường?"

Những ngày sau, cô cố giữ khoảng cách với Khanh, nhưng anh vẫn nhắn tin mỗi tối: "Em ổn không? Anh nhớ em." Cô đọc tin nhắn, lòng xao động, nhưng mẩu giấy bí ẩn và lời khuyên của linh mục Minh khiến cô do dự. Một buổi chiều, cô đến công viên, thấy Khanh đang đợi với nụ cười quen thuộc. Anh đưa cô một ly trà sữa ít ngọt, đúng như cô thích. "Em sao thế? Dạo này ít nói với anh," anh hỏi, giọng lo lắng. Cô lắc đầu, cười gượng: "Dạ, em chỉ hơi mệt." Nhưng khi anh nắm tay cô, cô cảm thấy một luồng ấm áp, như muốn xua tan nỗi sợ. Tuy nhiên, khi đạp xe về nhà, cô lại nghe tiếng bước chân lạ phía sau, nhanh hơn, gần hơn. Cô ngoảnh lại, chỉ thấy bóng tối, nhưng lòng cô như chìm vào vực sâu. "Lạy Chúa, con phải làm sao?" cô thì thầm, giấc ngủ đêm ấy đầy những cơn mộng mị, hình ảnh Khanh xen lẫn mẩu giấy bí ẩn, như một lời cảnh báo không rõ ràng.
 
Bên trên