TrìnhCa
Chim TO



Sự ích kỷ vốn không phải điều gì quá xa lạ. Nó là một phần trong bản năng sinh tồn của con người.
Khi đói, ta muốn ăn
khi khát, ta muốn uống khi gặp nguy hiểm, ta tìm cách bảo vệ chính mình trước tiên.
Ích kỷ chính là phản xạ để duy trì sự sống.
Vì thế, nói con người ích kỷ, cũng giống như nói con người biết thở, biết ăn vậy – điều ấy tự nhiên như hơi thở.
Nhưng có bao giờ bạn nhận ra, cùng một bản năng ấy, có người lại sống rất ích kỷ, còn có người lại vô cùng phóng khoáng?
Điểm khác biệt không nằm ở bản năng, mà ở mức độ nhận thức.
Người chỉ dừng lại ở cái tôi nhỏ hẹp thì luôn thấy mình thiếu thốn.
Thiếu tình thương, thiếu sự công nhận, thiếu cả niềm vui.
Từ sự thiếu thốn ấy, lòng tham và tính ích kỷ lớn lên. Họ chỉ muốn giữ lấy cho riêng mình, sợ rằng cho đi thì bản thân sẽ mất đi điều gì đó.
Ngược lại, có những người dẫu chẳng dư dả bao nhiêu, nhưng tâm họ lại rộng mở.
Họ nhìn thấy mối liên hệ giữa mình và người, giữa “cái tôi” và “cái ta".
Khi cho đi một phần, họ không thấy mất, mà thấy chính mình đang lớn lên, đang an vui.
Với họ, sự phóng khoáng không đến từ túi tiền đầy ắp, mà đến từ tâm hồn đủ đầy.
Thực ra, trong mỗi chúng ta đều có sẵn cả ích kỷ và phóng khoáng.
Giống như hai hạt giống cùng nằm trong mảnh đất tâm.
Hạt nào lớn lên, hạt nào khô héo, còn tùy vào mỗi ngày ta tưới tẩm bằng điều gì.
Nếu ta cứ nuôi dưỡng sự so đo, ganh ghét, khư khư giữ lấy, thì hạt ích kỷ sẽ lớn mạnh.
Nhưng nếu ta tập cho đi, tập lắng nghe, tập thấu hiểu, thì hạt phóng khoáng sẽ đâm chồi nở hoa.
Cuối cùng, ích kỷ là gốc rễ của bản năng, còn phóng khoáng là hoa trái của sự trưởng thành trong tâm thức.
Và mỗi khoảnh khắc, mỗi ngày, ta đều đang đứng trước sự lựa chọn: nuôi lớn ích kỷ hay nuôi lớn phóng khoáng trong chính mình.

