Có ảnh Câu chuyện có thật giữa tao và chị kế toán có chồng !!

freefire2k5

Yếu sinh lý
Phòng làm việc chiều muộn hơi âm u, ánh sáng hắt từ chiếc bóng đèn vàng trên trần làm mọi thứ thêm phần tĩnh lặng. Tôi ngồi đối diện, ánh mắt không thể rời khỏi Linh.


Cô ngả người trên chiếc ghế xoay màu xanh, váy xám ôm sát làm nổi bật từng đường cong cơ thể. Đôi chân trắng thon dài bắt chéo đầy tự nhiên, bàn chân trần khẽ chạm nền xi măng lạnh. Trong tay, Linh cầm chiếc điện thoại, ngón tay thon dài xoay xoay, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại như đang nghĩ ngợi điều gì.


Tôi bất giác nuốt khan. Không phải lần đầu gặp Linh – chị kế toán 35 tuổi, đã có gia đình – nhưng ở khoảnh khắc này, trong căn phòng gạch thô mộc, cô ấy lại toát lên một sức hút khiến tim tôi loạn nhịp.


Ánh mắt tôi vô tình lướt xuống, bắt gặp khe hở nơi vạt váy kéo lên theo dáng ngồi. Chỉ một thoáng thôi, nhưng cũng đủ khiến cơ thể tôi nóng ran. Tôi vội quay đi, nhưng Linh đã kịp nhận ra. Cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt tinh nghịch:


  • "Nhìn gì mà chăm chú thế?"

Câu hỏi đơn giản, nhưng giọng nói trầm, chậm của cô như cố tình chạm vào sự bối rối của tôi. Tôi lúng túng đáp:


  • "À… không… em… em chỉ đang nghĩ công việc thôi."

Linh nhướn mày, đôi môi cong cong, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi như muốn đọc hết mọi suy nghĩ. Rồi cô khẽ nghiêng người về phía trước, tóc rơi nhẹ qua vai, mùi hương dịu dàng phảng phất:


  • "Công việc á? Hay là đang nghĩ chuyện khác…"

Không gian như ngưng lại. Tôi cảm giác hơi thở mình dồn dập hơn, còn Linh vẫn ngồi đó – thoải mái, đầy đàn bà, ánh mắt vừa thách thức vừa như quyến rũ.
ôi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Không thể cứ để Linh trêu chọc mãi như vậy. Trong ánh nhìn đầy mời gọi của cô, tôi quyết định không né tránh nữa.


Tôi đứng dậy, chậm rãi bước tới gần. Linh hơi ngạc nhiên, nhưng không rời mắt khỏi tôi. Cô vẫn ngồi nghiêng người trên ghế, hai chân bắt chéo, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười nửa ẩn nửa hiện.


Tôi chống tay vào thành ghế, cúi người xuống sát hơn, để khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài gang tay. Giọng tôi thấp hẳn đi:


  • “Nếu chị biết tôi đang nghĩ gì… thì có dám nghe không?”

Đôi mắt Linh ánh lên tia lấp lánh. Cô không trả lời ngay, chỉ xoay nhẹ chiếc điện thoại trong tay, rồi đặt nó lên bàn, như một dấu hiệu buông bỏ sự phòng thủ.


  • “Vậy… nói thử xem.” – Cô thách thức, giọng khẽ run, nhưng vẫn giữ vẻ tự tin.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng mùi hương từ tóc và làn da cô phảng phất trong không khí, ngọt ngào mà gây nghiện. Tôi không kiềm được nữa, bàn tay khẽ đặt lên tay cô đang buông hờ trên ghế. Linh giật nhẹ, nhưng không rút ra.


Tôi nghiêng mặt lại gần hơn, gần đến mức có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt 35 tuổi quyến rũ ấy – đôi môi hồng, ánh mắt chờ đợi, làn da căng mịn. Không gian chật hẹp bỗng như nóng lên, tiếng tim đập của tôi vang rõ trong tai.


Linh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại long lanh lạ thường:


  • “Em gan quá đấy…”

Tôi nhìn thẳng vào cô, đáp gọn:


  • “Vì chị đáng để liều.”
  • Linh nghiêng người né tránh, bàn tay cô vô thức đặt lên tay vịn ghế như dựng thêm một lớp rào chắn. Đôi mắt nhìn tôi vừa nghiêm nghị vừa cảnh giác:
    • “Anh đừng làm thế nữa… tôi đã nói rồi.”
    Giọng cô dứt khoát, nhưng lại có chút run rẩy ở cuối câu, như thể sự bình tĩnh kia chỉ là vỏ bọc mỏng manh.


    Tôi không lùi lại. Ngược lại, tôi nghiêng đầu, ghé sát hơn, để khoảng cách giữa hai người chỉ còn tính bằng hơi thở. Không chạm vào, nhưng đủ để cảm nhận hơi nóng từ da thịt Linh phả ra.
    • “Nếu chị thật sự muốn tôi dừng lại…” – tôi thì thầm – “…chị chỉ cần đứng dậy và bỏ đi. Nhưng chị vẫn ngồi đây, đúng không?”
    Linh cắn nhẹ môi, ánh mắt thoáng dao động rồi nhanh chóng né sang hướng khác. Cô xoay người, nhưng chiếc ghế xoay đã vô tình khiến váy cô xô lệch, để lộ đôi chân trắng ngần đang run khẽ.
    • “Đừng… tôi không muốn rắc rối.” – Linh nói nhanh, giọng căng thẳng hơn.
    Tôi khẽ mỉm cười. Cái cách cô chống cự, cái cách cô cố tỏ ra mạnh mẽ trong khi cơ thể lại vô tình phản bội, tất cả chỉ khiến tôi càng bị cuốn hút.


    Tôi chống một tay lên thành ghế, cố ý để cô cảm thấy không gian bị thu hẹp hơn nữa. Linh hít mạnh một hơi, đôi mắt đầy cảnh giác chạm vào mắt tôi:
    • “Anh đang thử thách sự chịu đựng của tôi sao?”
    Tôi nghiêng đầu, hạ giọng:
    • “Không. Tôi đang chờ chị cho phép mình…”
    Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như nén chặt lại. Căng thẳng, ngột ngạt, nhưng cũng nhen nhóm một ngọn lửa âm ỉ. Linh càng cố giữ khoảng cách, tôi càng muốn tiến thêm. Và chính sự đấu tranh đó mới làm cho mọi thứ trở nên cuốn hút đến nghẹt thở.
  • Linh hít một hơi thật mạnh, rồi bất ngờ đưa tay lên đẩy vào ngực tôi, giọng gắt gỏng:
    • “Anh dừng lại ngay đi!”
    Sức đẩy của cô không mạnh, nhưng đủ để tạo khoảng cách. Thế nhưng trong lúc vùng vẫy, quai áo vest mỏng trên vai trượt xuống, làm lộ ra một phần dây áo ngực ren màu đen ẩn hiện dưới lớp vải.


    Khoảnh khắc đó, cả hai cùng sững lại. Linh vội đưa tay kéo áo lên, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt vừa tức giận vừa ngượng ngùng.
    • “Đừng nhìn…” – cô nghiến răng, cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng giọng nói lại lạc đi một nhịp.
    Tôi đứng im, nhưng đôi mắt khó rời khỏi cảnh tượng vừa thoáng hiện. Một tia khát khao dấy lên mãnh liệt trong lòng, và chính sự vụng về khi che giấu ấy khiến Linh càng trở nên quyến rũ.


    Cô xoay ghế sang hướng khác, quay lưng về phía tôi, tay vẫn giữ chặt lấy áo như sợ nó trượt xuống lần nữa. Bờ vai run khẽ, vừa như giận dữ, vừa như đang lẩn tránh.


    Tôi khẽ nhếch môi, tiến thêm nửa bước, giọng trầm xuống:
    • “Xin lỗi… nhưng chị càng cấm, tôi lại càng khó kìm được mình.”
    Linh siết chặt mép áo, hít sâu như để lấy lại bình tĩnh, nhưng bàn tay lại run lên rõ rệt. Không gian ngột ngạt đến mức chỉ còn nghe tiếng tim đập và hơi thở gấp gáp của cả hai.
  • 4142.jpg
 
Bên trên