maybaytrongtrang
Giáo sư
Chồng mình thất nghiệp ở tuổi 40… sau những ngày lăn lộn với vàng và forex
Đêm khuya, 2 giờ sáng, mình tỉnh giấc, thấy giường trống trải. Chồng đâu rồi? Ra phòng khách, mình thấy anh ngồi lặng lẽ ngoài ban công, ánh mắt xa xăm, điếu thuốc cháy đỏ lập lòe trong bóng tối.
- Anh chưa ngủ à? Khuya lắm rồi, ra đây làm gì?
- À, anh uống cốc nước rồi ngủ đây, em cứ đi ngủ đi.
Mình ngồi xuống cạnh anh, không khí nặng trĩu. Mình biết anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn muốn động viên:
- Thôi anh, giao dịch vàng, forex không thành thì mình tìm hướng khác. Có thể thử việc gì nhẹ nhàng hơn, kiếm ít hơn một chút, rồi từ từ mình lại vươn lên. Mới 2 tuần thôi, anh đừng lo quá…
Anh quay sang nhìn mình, ánh mắt đầy áp lực, thở dài:
- Nếu chỉ lo cho bản thân, anh chẳng sợ gì. Nhưng giờ anh còn em, còn các con, còn bố mẹ ở quê… Anh không thể để mọi người khổ.
Nghe anh nói, lòng mình quặn thắt. Mình 35 tuổi, chồng 40, cả hai đều là cựu sinh viên NEU, cùng quê Ninh Bình. Lên Hà Nội từ những ngày còn là sinh viên, chúng mình mang theo giấc mơ lớn: kiếm tiền, mua nhà, mua xe, lo cho gia đình ở quê. Nhưng 15 năm trôi qua, giấc mơ ấy chẳng dễ dàng.
Cả hai vợ chồng đều làm công, từng thử đầu tư vàng, forex cách đây vài năm, nhưng thua lỗ nặng nề. Từ đó, chúng mình không dám mạo hiểm nữa, chỉ biết chăm chỉ làm việc, tích cóp từng đồng. Mười năm hôn nhân, vất vả lắm mới mua được căn chung cư 60m², nhỏ xinh nhưng đủ để vợ chồng và hai con có chỗ chui ra chui vào. Nhưng cuộc sống Hà Nội đắt đỏ, tiền học cho con, tiền ăn, tiền nhà, xăng xe, điện thoại… tất cả như một gánh nặng đè lên vai. Sống tiết kiệm thì tằn tiện, khổ sở; muốn thoải mái một chút thì tháng nào cũng lo ngay ngáy, chẳng dám tiêu pha.
Chồng mình trước đây làm trader vàng và forex cho một công ty tài chính lớn. Lương cứng 45 triệu, những lúc thị trường tốt, thu nhập có thể lên 70-80 triệu/tháng. Nhưng khi thị trường biến động, dịch bệnh, hay tâm lý nhà đầu tư bất ổn, thu nhập tụt dốc, có lúc chỉ còn 15-20 triệu. Dù vậy, với lương của mình (~30 triệu), vợ chồng mình vẫn xoay xở được, lo cho hai con học trường tốt, học phí và chi phí ăn uống, học thêm mỗi tháng ngót nghét 20-22 triệu. Chúng mình luôn tâm niệm: bố mẹ vất vả một chút, nhưng con cái được học hành tử tế, ngoan ngoãn, thì mọi thứ đều xứng đáng.
Rồi cách đây 3 tuần, anh về nhà, mặt buồn rười rượi. Mình gặng hỏi, anh chỉ nói ngắn gọn:
- Công ty thay đổi chiến lược, họ bảo không cần anh nữa.
- Anh làm tốt mà, sao lại bị cắt?
- Họ bảo giờ cần người trẻ, am hiểu công nghệ mới, nhanh nhạy hơn. Nhưng anh nghe đồn là họ ưu tiên người nhà, thế nên mới đẩy anh ra…
Vậy là chồng mình thất nghiệp. Dù đã đoán trước, nhưng anh vẫn không giấu được nỗi buồn. Anh chuẩn bị hồ sơ, nộp CV khắp nơi, nhưng ở tuổi 40, tìm việc trong ngành tài chính, đặc biệt là vàng và forex, khó như lên trời. Thị trường lao động giờ đầy rẫy những bạn trẻ năng động, giỏi công nghệ, nắm bắt xu hướng nhanh. Anh bảo: “Giờ mấy thứ như AI trading, blockchain, phân tích dữ liệu… toàn thứ mới. Anh cố học nhưng không theo kịp.”
Từ ngày thất nghiệp, anh như người mất hồn. Anh gọi điện khắp nơi, hỏi bạn bè, đồng nghiệp cũ, tìm kiếm cơ hội, nhưng chỗ thì không tuyển, chỗ thì yêu cầu kỹ năng mới mẻ mà anh chưa quen. CV gửi đi như đá chìm đáy biển. Anh vẫn kiên trì, nhưng mình thấy anh tiều tụy đi, ít cười, ánh mắt đầy lo âu. Có đêm, nằm cạnh nhau, anh hỏi:
- Nếu anh thất nghiệp mãi, em có nuôi anh không?
Mình cười, cố làm nhẹ không khí:
- Có chứ! Nuôi cả anh luôn. Mình còn khoản tiết kiệm dự phòng mà, anh lo gì!
Nhưng anh lắc đầu, giọng trầm xuống:
- Không, anh phải tìm việc. Anh không thể để vợ con nuôi mình. Anh phải lo cho cả gia đình.
Hai tuần qua, mình thấy anh mệt mỏi, áp lực đè nặng. Mỗi lần nhìn anh ngồi thẫn thờ ngoài ban công, mình chỉ muốn ôm anh thật chặt, nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng mình biết, lời động viên chẳng thể xoa dịu hết nỗi lo trong lòng anh. Anh luôn là người đàn ông trách nhiệm, cố gắng vì gia đình, nhưng làm thuê trong ngành tài chính khắc nghiệt, đôi khi chỉ một quyết định của “người ta” là cả cuộc sống đảo lộn.
Mình vẫn tin, với sự kiên trì và kinh nghiệm của anh, anh sẽ tìm được một công việc phù hợp, dù lương không cao như trước, nhưng đủ để lo cho gia đình. Anh không bao giờ bỏ cuộc, và mình sẽ luôn ở bên anh, cùng anh vượt qua khó khăn này.
Mình viết những dòng này để chia sẻ về nỗi lòng của một người vợ, chứng kiến chồng mình đối mặt với thất nghiệp ở tuổi 40 trong ngành vàng và forex đầy biến động. Mình cũng muốn nhắn nhủ các bạn trẻ: hãy luôn cố gắng, học hỏi không ngừng, và chuẩn bị tinh thần cho những thử thách bất ngờ. Ở tuổi 40, thất nghiệp thật đáng sợ, vì trên vai còn là cả một gia đình – vợ, con, bố mẹ già ở quê. Nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, ánh sáng sẽ luôn ở phía trước.
ST
#Vàng #Forex #CopyTrade #HFM #rockwest #MHMarkets #BollingerBands #nguyenphuochai
Đêm khuya, 2 giờ sáng, mình tỉnh giấc, thấy giường trống trải. Chồng đâu rồi? Ra phòng khách, mình thấy anh ngồi lặng lẽ ngoài ban công, ánh mắt xa xăm, điếu thuốc cháy đỏ lập lòe trong bóng tối.
- Anh chưa ngủ à? Khuya lắm rồi, ra đây làm gì?
- À, anh uống cốc nước rồi ngủ đây, em cứ đi ngủ đi.
Mình ngồi xuống cạnh anh, không khí nặng trĩu. Mình biết anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn muốn động viên:
- Thôi anh, giao dịch vàng, forex không thành thì mình tìm hướng khác. Có thể thử việc gì nhẹ nhàng hơn, kiếm ít hơn một chút, rồi từ từ mình lại vươn lên. Mới 2 tuần thôi, anh đừng lo quá…
Anh quay sang nhìn mình, ánh mắt đầy áp lực, thở dài:
- Nếu chỉ lo cho bản thân, anh chẳng sợ gì. Nhưng giờ anh còn em, còn các con, còn bố mẹ ở quê… Anh không thể để mọi người khổ.
Nghe anh nói, lòng mình quặn thắt. Mình 35 tuổi, chồng 40, cả hai đều là cựu sinh viên NEU, cùng quê Ninh Bình. Lên Hà Nội từ những ngày còn là sinh viên, chúng mình mang theo giấc mơ lớn: kiếm tiền, mua nhà, mua xe, lo cho gia đình ở quê. Nhưng 15 năm trôi qua, giấc mơ ấy chẳng dễ dàng.
Cả hai vợ chồng đều làm công, từng thử đầu tư vàng, forex cách đây vài năm, nhưng thua lỗ nặng nề. Từ đó, chúng mình không dám mạo hiểm nữa, chỉ biết chăm chỉ làm việc, tích cóp từng đồng. Mười năm hôn nhân, vất vả lắm mới mua được căn chung cư 60m², nhỏ xinh nhưng đủ để vợ chồng và hai con có chỗ chui ra chui vào. Nhưng cuộc sống Hà Nội đắt đỏ, tiền học cho con, tiền ăn, tiền nhà, xăng xe, điện thoại… tất cả như một gánh nặng đè lên vai. Sống tiết kiệm thì tằn tiện, khổ sở; muốn thoải mái một chút thì tháng nào cũng lo ngay ngáy, chẳng dám tiêu pha.
Chồng mình trước đây làm trader vàng và forex cho một công ty tài chính lớn. Lương cứng 45 triệu, những lúc thị trường tốt, thu nhập có thể lên 70-80 triệu/tháng. Nhưng khi thị trường biến động, dịch bệnh, hay tâm lý nhà đầu tư bất ổn, thu nhập tụt dốc, có lúc chỉ còn 15-20 triệu. Dù vậy, với lương của mình (~30 triệu), vợ chồng mình vẫn xoay xở được, lo cho hai con học trường tốt, học phí và chi phí ăn uống, học thêm mỗi tháng ngót nghét 20-22 triệu. Chúng mình luôn tâm niệm: bố mẹ vất vả một chút, nhưng con cái được học hành tử tế, ngoan ngoãn, thì mọi thứ đều xứng đáng.
Rồi cách đây 3 tuần, anh về nhà, mặt buồn rười rượi. Mình gặng hỏi, anh chỉ nói ngắn gọn:
- Công ty thay đổi chiến lược, họ bảo không cần anh nữa.
- Anh làm tốt mà, sao lại bị cắt?
- Họ bảo giờ cần người trẻ, am hiểu công nghệ mới, nhanh nhạy hơn. Nhưng anh nghe đồn là họ ưu tiên người nhà, thế nên mới đẩy anh ra…
Vậy là chồng mình thất nghiệp. Dù đã đoán trước, nhưng anh vẫn không giấu được nỗi buồn. Anh chuẩn bị hồ sơ, nộp CV khắp nơi, nhưng ở tuổi 40, tìm việc trong ngành tài chính, đặc biệt là vàng và forex, khó như lên trời. Thị trường lao động giờ đầy rẫy những bạn trẻ năng động, giỏi công nghệ, nắm bắt xu hướng nhanh. Anh bảo: “Giờ mấy thứ như AI trading, blockchain, phân tích dữ liệu… toàn thứ mới. Anh cố học nhưng không theo kịp.”
Từ ngày thất nghiệp, anh như người mất hồn. Anh gọi điện khắp nơi, hỏi bạn bè, đồng nghiệp cũ, tìm kiếm cơ hội, nhưng chỗ thì không tuyển, chỗ thì yêu cầu kỹ năng mới mẻ mà anh chưa quen. CV gửi đi như đá chìm đáy biển. Anh vẫn kiên trì, nhưng mình thấy anh tiều tụy đi, ít cười, ánh mắt đầy lo âu. Có đêm, nằm cạnh nhau, anh hỏi:
- Nếu anh thất nghiệp mãi, em có nuôi anh không?
Mình cười, cố làm nhẹ không khí:
- Có chứ! Nuôi cả anh luôn. Mình còn khoản tiết kiệm dự phòng mà, anh lo gì!
Nhưng anh lắc đầu, giọng trầm xuống:
- Không, anh phải tìm việc. Anh không thể để vợ con nuôi mình. Anh phải lo cho cả gia đình.
Hai tuần qua, mình thấy anh mệt mỏi, áp lực đè nặng. Mỗi lần nhìn anh ngồi thẫn thờ ngoài ban công, mình chỉ muốn ôm anh thật chặt, nói rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Nhưng mình biết, lời động viên chẳng thể xoa dịu hết nỗi lo trong lòng anh. Anh luôn là người đàn ông trách nhiệm, cố gắng vì gia đình, nhưng làm thuê trong ngành tài chính khắc nghiệt, đôi khi chỉ một quyết định của “người ta” là cả cuộc sống đảo lộn.
Mình vẫn tin, với sự kiên trì và kinh nghiệm của anh, anh sẽ tìm được một công việc phù hợp, dù lương không cao như trước, nhưng đủ để lo cho gia đình. Anh không bao giờ bỏ cuộc, và mình sẽ luôn ở bên anh, cùng anh vượt qua khó khăn này.
Mình viết những dòng này để chia sẻ về nỗi lòng của một người vợ, chứng kiến chồng mình đối mặt với thất nghiệp ở tuổi 40 trong ngành vàng và forex đầy biến động. Mình cũng muốn nhắn nhủ các bạn trẻ: hãy luôn cố gắng, học hỏi không ngừng, và chuẩn bị tinh thần cho những thử thách bất ngờ. Ở tuổi 40, thất nghiệp thật đáng sợ, vì trên vai còn là cả một gia đình – vợ, con, bố mẹ già ở quê. Nhưng chỉ cần không bỏ cuộc, ánh sáng sẽ luôn ở phía trước.
ST
#Vàng #Forex #CopyTrade #HFM #rockwest #MHMarkets #BollingerBands #nguyenphuochai