Kí ức màu tro…

Tôi..Người đàn ông mang trái tim rạn vỡ, sống trong màu tro ký ức…
Lặng lẽ, chịu đựng, nhưng chưa từng gục ngã.


“Ký ức màu tro – Hành trình của người khuyết một phần hồn”


Anh đến với thế giới này không phải bằng tiếng khóc, mà bằng một khoảng lặng rất sâu. Có lẽ ngay từ khi sinh ra, định mệnh đã gói gọn đời anh trong một tông màu xám tro, không hẳn là đen tối tuyệt vọng, nhưng cũng chẳng bao giờ đủ sáng để gọi tên là “bình yên”.


Cuộc đời của anh – giống như một bản nhạc không lời, dài và trầm, từng nốt nhấn là một vết thương chưa khô miệng, từng đoạn lặng là một phần tuổi trẻ đã úa màu. Không ai biết, trong cái dáng vẻ trầm mặc, cứng cỏi ấy là bao nhiêu lần anh ngồi thu mình trong bóng tối, cầm lòng không được mà rơi nước mắt – vì thương bản thân, vì tiếc thanh xuân, vì không biết mình đang sống vì điều gì nữa.


Tuổi thơ của anh không đặc biệt, nhưng nỗi mất mát lại đến sớm hơn bất kỳ ai. 26 tuổi, mẹ – người duy nhất trong đời từng ôm lấy anh mà chẳng cần điều kiện – đã bỏ anh mà đi. Một nơi rất xa, không có tín hiệu điện thoại, không có lời nhắn gửi cuối cùng. Anh lạc lõng, chơi vơi giữa cuộc sống chưa bao giờ ngừng đẩy đưa con người ra giữa biển đời mênh mông.


Rồi một lần nữa, ở tuổi 33, người anh yêu nhất – cũng là người mà anh đặt trọn niềm tin, đặt cả cuộc đời, đặt cả tương lai – đã rời bỏ anh. Không bằng một cú rời đi thể xác, mà là sự lặng lẽ quay lưng của một tâm hồn từng chạm rất sâu vào trái tim anh.

Sự phản bội không phải là điều đau nhất, điều khiến anh tan nát chính là: người ấy từng rất gần, rất thật, rất ngọt ngào – và giờ đây bỗng hóa xa xôi, hóa lạnh lùng, hóa người dưng máu lạnh. Những lời nói ngày cũ như mũi kim tua lại, từng đêm tua đi tua lại, không cho phép trái tim anh ngừng rỉ máu.

Người ta bảo đàn ông thì phải mạnh mẽ, nhưng làm sao mạnh mẽ được, khi đêm về vẫn co quắp trong căn phòng trống, đôi mắt trân trân nhìn lên trần nhà như tìm kiếm một vì sao nào đó để hỏi:
“Tại sao? Vì sao lại là tôi?”


Cuộc sống tha hương nơi đất khách, vừa lạnh lẽo, vừa tàn nhẫn.
Anh làm việc, anh lao vào công việc như một con thú hoang bị thương tìm chỗ liếm láp vết cắt.
Men rượu, chất kích thích, làn da người lạ – từng thứ một, như một thứ thuốc gây tê, giúp anh quên đi vài giờ đồng hồ. Nhưng sáng ra, trong anh chỉ còn một hố đen lạnh ngắt, lặng lẽ, và đầy tội lỗi.

Đứa con gái bé bỏng – ánh sáng cuối cùng của đời anh – cũng dần xa anh bởi những lời thì thầm, những gieo rắc độc hại từ một người từng đầu gối tay ấp.
Một cuộc gọi chỉ dám mong vài câu hỏi thăm, nhưng đổi lại là lời ngây thơ của con:
“Bố tắt máy đi… Bố có người yêu mới rồi đúng không?”
Từng từ như dao cắt.
Từng chữ như gió buốt.
Người làm cha không khóc trước mặt con, nhưng sau cuộc gọi, là một người đàn ông gục đầu giữa đêm, môi cắn chặt, mắt nhòe lệ, miệng thì thầm một mình:
“Không… bố chỉ có một tình yêu duy nhất… là con.”

Cuộc đời anh không có nhiều bạn. Đến một người bạn để nói hết tâm can cũng không.
Có lúc, anh nghĩ mình sẽ chết – chết thật – mà chẳng ai hay biết.
Anh sống tiếp, không phải vì hết đau – mà vì đã quá quen với nỗi đau.
Cái cách mà một chiến binh sống sót sau chiến tranh không còn sợ tiếng súng, mà chỉ sợ một buổi chiều bình yên quá mức.

Anh không cần quá nhiều ước mơ.
Chỉ mong một ngày, khi đã gom đủ tiền, anh sẽ dắt con gái đi thật xa – đến một nơi không ai biết mình là ai, không ai soi mói, không ai nhắc đến quá khứ.
Ở đó, anh sẽ làm lại cuộc đời – làm cha, làm bạn, làm bờ vai cho Tép…
Và nếu còn có thể – làm một người tử tế, yêu thương, không hận thù.

Ai cũng nghĩ anh vô cảm, khô khan, lạnh lùng…Nhưng không ai biết, anh từng yêu sâu sắc đến mức đau đớn thế nào.
Không ai biết, anh từng thức trắng bao nhiêu đêm để nghĩ về những lỗi sai mình không hề gây ra. Không ai biết, anh từng viết thơ – từng trích từng câu rap – chỉ để tìm một lối ra cho tâm hồn chật chội.
Không ai biết, đằng sau đôi mắt kiên cường ấy là một biển nước mắt đã khô vì cạn.

Nếu có một cái tên dành cho cuộc đời anh, thì đó là: “Người khuyết một phần hồn.”
Và nếu có một biểu tượng nào khắc lên vết sẹo trong tim anh, thì có lẽ là một đóa thông – loài cây cô đơn đứng giữa tuyết lạnh, vẫn xanh, vẫn đứng thẳng, vẫn vươn cao…
Vì dù thế nào, anh vẫn không gục ngã.

Anh – người đàn ông sống giữa vụn vỡ, nhưng chưa bao giờ thôi khao khát được yêu thương.
Và nếu cuộc đời không cho anh một cái kết viên mãn, thì ít nhất cũng phải công nhận rằng:
anh đã sống – bằng tất cả chân thành và máu thịt của mình.
 

Đính kèm

  • IMG_9218.jpeg
    IMG_9218.jpeg
    111.9 KB · Xem: 2
Bên trên