Kiến thức 🌸“Chữ không cứu được hết, nhưng đôi khi giữ ta qua một đêm buồn.”🌸

TrìnhCa

Chim TO


🌸2025– chu kỳ số 9
2026- chu kỳ số 1🌸

2025 =2+0+2+5 = 9 Chu kỳ số 9 – chuyển giao sang 2026 =2+0+2+6= 10 =1+0=1 Chu Kỳ số 1,
là thời điểm xét lại toàn thể nhân loại.

Nếu nhân loại sau năm số 9 (2025) mà vẫn tiếp tục gieo ác nghiệp, tiếp tục sống trong tham, sân, si, hận, dục, bạo lực, giả dối, thì:

Năng lượng tập thể sẽ tụt xuống đáy

Trái đất (về mặt tần số) sẽ thanh lọc mạnh hơn

Sẽ xảy ra hiện tượng gọi là: Phân tầng ý thức, loại trừ rung động thấp

Tầng 3D : Là thế giới vật chất nơi con người: Sống vì bản ngã, cái tôi. Đắm chìm trong tham, sân, si, dục, sợ hãi, chiếm hữu. Tin vào “tôi là thân này, tiền này, quyền này". Lo âu, nghi ngờ, phân biệt, oán hận, sân si, chấp thủ

3D là cõi lục đạo luân hồi mà Đức Phật gọi là: “Thế gian vô thường, khổ, không, vô ngã.”

Tầng 4D (Tầng Trung Chuyển) : là những người trítuệ, tâm linh sơ khai, còn nhiều phân biệt nhưng biết thiện ác

Tầng 5D: là những người yêu thương vô điều kiện, sống vì tập thể, từ bi, trí tuệ, không còn bản ngã. 5D chính là trạng thái cận Niết Bàn, nơi tâm an trụ trong chánh niệm, chánh kiến, chánh định

Khi Trái Đất nâng tần số, thì chỉ những linh hồn có tần số cao (tâm từ bi, tỉnh thức, sống đúng đạo lý) mới "khớp sóng" để tiếp tục ở lại và phát triển trong chiều không gian mới.

Nếu nhân loại vẫn tạo ác sau năm số 9, điều gì xảy ra?

🌸 Nhiều biến động sẽ gia tăng để cảnh tỉnh:

Thiên tai, chiến tranh, dịch bệnh, chia rẽ xã hội sẽ không giảm mà tăng

Sự sụp đổ của các hệ thống "giả thiện” (chính trị, tôn giáo, tài chính...)

Tâm lý bất ổn lan rộng: tr ầm cảm, bạo lực, hoang mang, mất phương hướng

🌸Những linh hồn ở tầng thấp (3D) sẽ dần bị đào thải. Không phải là “bị giết” hay “bị loại bỏ” về vật lý, mà là:

Họ không còn tồn tại ở tần số mới

Sống trong bóng tối nội tâm, dằn vặt, nghiệp trổ liên tục

Nhiều người sẽ ch ết sớm, phát bệnh lạ, hoặc bị rối loạn tâm thức

Đây là sự loại bỏ tự nhiên của luật rung động, không phải sự trừng phạt

Chỉ người tầng 5D được bướC tiếp, vì tầng 5D không phải là cao siêu thần bí, mà là:

Người biết yêu thương vô điều kiện

Biết sống vì cộng đồng, giữ đạo đức, nói lời ái ngữ

Biết tu tập, giữ giới, không hại người

Không còn bản ngã mạnh chi phối hành động

Họ sẽ là hạt giống của thế giới mới:

Một nền văn minh sáng hơn, nhẹ hơn, giàu trí tuệ và chan chứa tình thương.

Vậy ta phải làm gì để không bị loại khỏi cuộc chơi khốc liệt này?

Giữ giới, sửa tâm, hành thiện, sám hối mỗi ngày

Tụng kinh, niệm Phật, bố thí, phóng sanh, cúng dường

Giảm bản ngã, không oán thù, sống yêu thương từ bi

Tập thiền, ăn chay, và tránh xa luồng năng lượng xấu (tin tức độc hại, mạng xã hội tiêu CỰC...)

Tầng số cao không dành cho người thông minh, mà dành cho người có từ bi. Chuyển đổi linh hồn không đến từ học vị, mà đến từ sự tỉnh thức.

Sau năm 2025, Trái Đất sẽ bắt đầu lọc tầng mạnh mẽ. Ai giữ được ánh sáng, sẽ được bước sang chu kỳ mới. Ai vẫn ôm bóng tối, sẽ tự rời khỏi cuộc chơi mà không ai cần trừng phạt.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Một người thật sự hạnh phúc
Không cần phải làm ai tổn thương để thấy mình đủ đầy...🌸

Ta không thể ngăn người khác làm tổn thương mình, nhưng ta có thể chọn cách không giữ nó.

Nếu trong lòng bạn thực sự có hạnh phúc, bạn sẽ không muốn làm đau bất cứ ai - dù chỉ là trong suy nghĩ.

Một người bình an thật sự không có nhu cầu tổn thương người khác

Vì tổn thương, thường không bắt đầu từ ác ý, mà từ những tâm hồn chưa được chữa lành, những trái tim vẫn còn khoảng trống và những vết sẹo cũ chưa từng được ai nhìn thấy.

Vậy nên ai đó làm bạn đau, không phải vì bạn đáng bị tổn thương, mà vì trong họ có điều gì đó đã từng vỡ vụng.

Và họ, không biết cách nào khác để tồn tại - ngoài việc làm đau người khác .

Nhưng

Biết điều đó không khiến nỗi đau nhẹ đi .

Một lời nói vô tình ...vẫn có thể cứa sâu như lưỡi dao
Một ánh mắt lạnh lùng ...vẫn đủ làm vỡ vụn lòng tin

Ta không đau vì yếu đuối .

Ta đau vì đã từng tin, từng yêu, từng hy vọng.

Đôi khi, nỗi đau không đến từ hành động, mà từ ý nghĩa mà ta gán cho hành động đó .

Ta kỳ vọng vào ai đó - rồi thất vọng.

Ta mở lòng - rồi bị rút lại .

Và chính điều đó làm ta lạc lối.

Tổn thương có thể là một lời nhắc.

Một tấm gương soi chiếu :

Những kỳ vọng ta chưa buông bỏ.

Những nỗi sợ ta chưa dám nhìn thẳng

Và những cảm xúc ta vô thức trao vào tay người khác .

Có phải ta đang đợi sự dịu dàng từ một người ...chưa bao giờ biết dịu dàng với chính họ .?

Người làm tổn thương người khác, không phải vì họ mạnh mẽ.

Mà vì họ đang yếu mềm, trong một cách chưa được chữa lành.

Một người thật sự hạnh phúc không cần phải làm ai tổn thương để thấy mình đủ đầy .

Dịu dàng - không phải là yếu đuối.

Dịu dàng là khi bạn biết đau, nhưng vẫn chọn không trả lại nỗi đau đó cho người khác.

Diu dòng là khi ban hiểu.

Giận dữ hay oán trách chỉ khiến ta mắc kẹt lâu hơn trong vết thương. Không cần biện minh cho ai.

Chỉ để lòng ta nhẹ hơn, chỉ để cho phép bản thân được chữa lành.

Người ơi, hãy dịu dàng không phải để ai đó đối tốt với mình

Mà để ta không biến tổn thương thành một phần của chính mình.

Tổn thương, nếu được giữ lại, sẽ lớn dần lên cùng ta
Nhưng nếu biết buông đi, bình yên sẽ biết đường

Ta không thể ngăn người khác làm tổn thương mình.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Tĩnh lặng là sức mạnh của người sâu sắc🌸

Triết lý sống

Đã bao lần bạn thấy mình tham gia vào một cuộc tranh luận, chỉ để chứng minh là mình đúng?

Đã bao lần bạn rời khỏi một cuộc trò chuyện mà trong lòng không hề nhẹ nhõm – dù bạn là người thắng?

Có một sự thật mà càng trưởng thành ta càng thấm: Có những thứ thắng rồi... vẫn thấy thua.

Ta hơn người kia một câu nói, nhưng mất đi sự lắng nghe. Ta giữ được lý lẽ đúng, nhưng đánh mất mối liên hệ chân thật.

Ta giành phần thắng trong lời nhưng trong lòng thì lộn xộn, bực dọc, không yên.

Trong cuộc sống, không thiếu những tình huống khiến ta muốn phản ứng, muốn lý giải, muốn được công nhận. Nhưng điều quan trọng là: Cái giá phải trả cho sự hơn thua ấy là gì?

Và... có đáng để đánh đổi sự an yên không?

Không phải lúc nào giữ im lặng cũng là thua.

Không phải nhường một bước là yếu đuối.

Đôi khi, chính sự im lặng lại là biểu hiện của nội lực.

Biết mình đúng – mà không cần phải hét lên.

Biết ai đó sai – mà vẫn chọn cách không tổn thương họ.

An yên là món quà vô giá mà người trưởng thành nào cũng học cách giữ lấy.

Ta học cách không cần hơn ai, chỉ cần hơn chính mình hôm qua.

Ta học cách rút lui khỏi một cuộc đối thoại căng thẳng, không phải vì sợ thua mà vì ta quý sự tĩnh lặng bên trong mình hơn là một cái tôi được vuốt ve.

Không cần ai công nhận nếu lòng mình đã rõ.

Không cần thắng nếu trái tim mình đang rướm máu sau mỗi lần va chạm.

Ta không sống để hơn ai mà sống để hiểu mình, giữ mình, và yêu mình.

Ngày nào bạn bắt đầu thấy rằng:

Thắng không còn quan trọng bằng bình an

Đúng không còn quan trọng bằng thấu hiểu

Nói không còn quan trọng bằng lắng nghe

...thì ngày đó, bạn đã bắt đầu sống như một người tự do.

Cuộc sống vốn ngắn.

Hãy để lòng mình rộng hơn lý lẽ.

Hãy để sự bình an bên trong luôn là ưu tiên lớn nhất.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Ai Mới Là Kẻ Vô ơn?🌸
Con người thường có xu hướng nhớ rất rõ những lần mình cho đi, nhưng lại quên rất nhanh những gì đã từng được nhận.

Khi ta giúp đỡ ai đó, ta dễ khắc ghi trong lòng, mong họ nhớ đến, biết ơn, thậm chí hồi đáp bằng một thái độ tương xứng. Và nếu điều đó không xảy ra, ta dễ nổi giận, thất vọng, rồi gán cho họ cái nhãn "vô ơn". Ta nghĩ rằng mình đã đối tốt, đã hy sinh, và đáng lý họ phải biết điều.

Nhưng ta có thật sự nhớ hết những người đã từng âm thầm giúp mình? Có những lúc ta được một người lắng nghe khi khổ đau, được ai đó mở lời tha thứ khi mình sai, hay đơn giản là một cái ôm, một sự có đã cứu rỗi tâm mặt đúng lúc trạng ta. Thế mà thời gian trôi qua, ta lãng quên. Không phải vì ta xấu, mà vì ta quá bận, quá vô tâm, hoặc quá vô minh để nhận ra sự giúp đỡ đó quý giá đến mức nào.

Vô ơn không phải lúc nào cũng là cố ý. Đôi khi nó chỉ là sự lãng quên của một tâm trí luôn bận rộn. Nhưng khi ta trách người khác vô ơn, mà không soi lại chính mình, ta đang sống trong một lớp ảo tưởng rằng “mình luôn đúng, còn họ luôn sai".

Thật ra, trong mắt ai đó, ta cũng từng là kẻ vô ơn. Ta từng im lặng rời đi mà không nói lời cảm ơn. Từng phớt lờ một người đã từng cưu mang ta khi họ gặp khó khăn. Từng quên mất những bàn tay đã nâng mình dậy lúc vấp ngã. Không phải vì ta xấu, mà vì ta chưa đủ tỉnh thức để nhìn sâu.

Sự vô minh khiến ta dễ phán xét người khác, nhưng khó bao dung cho chính mình. Ta giận người vô ơn, mà quên rằng sự tử tế thật sự không phải để được đền đáp. Nếu lòng tốt của ta chỉ để chờ lời cảm ơn, thì đó không phải là lòng tốt, mà là một sự đầu tư cảm xúc có điều kiện.

Chỉ khi ta lùi lại một bước, nhìn đời bằng đôi mắt khiêm nhường, ta mới nhận ra: ai cũng từng vô ơn trong câu chuyện của một người nào đó. Và ai cũng từng bị tổn thương vì không được biết ơn như mong đợi. Nhưng nếu ta có thể hiểu, có thể tha thứ, thì trái tim ta sẽ được giải thoát khỏi nỗi buồn mang tên “sự thất vọng vì người khác".

Biết ơn không phải là đòi hỏi. Biết ơn là một sự thức tỉnh. Và người biết ơn sâu sắc nhất, là người đã từng vô ơn nhưng đã kịp tỉnh ra.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt

🌸Lùi một câu, giữ lại một người ...🌸

Khi giận mà vẫn lễ phép - là lúc con người ta trưởng thành. Tôi từng chứng kiến những người khi giận, họ đổi cả giọng, đổi cả cách xưng hô. Từ "anh - em", "tôi - bạn" bỗng dưng hóa thành "tao - mày". Có những lời lẽ không bao giờ rút lại được. Mà điều buồn nhất là: sau cơn giận, người ta không nhớ mình nói gì... nhưng người nghe thì nhớ mãi không quên.

Giận là phản ứng tự nhiên. Nhưng cách mình thể hiện nó, lại là văn hóa.

Vì giận rồi cũng sẽ nguôi.

Nhưng một lời xưng hô lệch chuẩn có thể phá tan cả nền móng yêu thương.

Tôi từng nghe một người đàn ông nói:

"Anh không nhớ hôm đó em nói gì... chỉ nhớ em gọi anh là "mày' trước mặt con."

Và cũng từng nghe một người phụ nữ bật khóc: "Chỉ vì tôi lỡ lớn tiếng một lần mà từ đó, anh gọi tôi là 'c...on kia' mỗi khi cãi nhau..."

Có người khi giận, mặt đỏ gay, tay run lên, nhưng vẫn giữ được câu chữ tròn trịa: "Tôi đang rất không hài lòng...", "Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ lại"... Chứ không buông ra "Mày dẹp đi", "Câm cái miệng lai"

Giận mà không thô. Tổn thương mà không làm người khác tổn thương. Đó là cái cách của người biết giữ mình. Người trưởng thành không phải là người không nổi giận. Mà là người, dù nổi giận, vẫn biết đâu là giới hạn.

Vì một mối quan hệ đẹp không được xây bằng sự đúng sai mà được giữ lại nhờ cách người ta cư xử với nhau khi mọi thứ đang tệ nhất.

Lúc vui, ai nói chuyện hay chẳng được. Nhưng khi giận, mà vẫn nói chuyện đàng hoàng, mới biết lòng người có bao nhiêu chiều sâu.

Thắng một cuộc cãi vã bằng cái tôi dễ lắm... nhưng giữ được lòng nhau sau một trận giận mới là bản lĩnh thật sự.

Bất kể mối quan hệ nào trong cuộc đời.

Lùi một câu, giữ lại một người ...
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Vòng Tròn Của Yêu Thương🌸
Cho đi là một đặc ân, và được đón nhận cũng là một phước lành

Trong cuộc sống, người ta thường nghĩ rằng người nhận mới là người cần nói lời cảm ơn. Nhưng thật ra, người cho cũng cần cảm ơn người nhận – bởi không có người đón nhận, món quà trao đi cũng chẳng mang ý nghĩa gì trọn vẹn. Có những lúc, điều đẹp đẽ nhất không nằm ở giá trị món quà, mà nằm ở khoảnh khắc hai tâm hồn chạm nhau thông qua một hành động đầy yêu thương và tự nguyện.

Làm cha, làm mẹ cũng vậy. Khi con trẻ cúi đầu cảm ơn cha me vì đã sinh ra mình, vì đã nuôi lớn mình, thì cha mẹ cũng nên cúi đầu cảm ơn con. Vì nếu không có đứa con ấy hiện diện trên cuộc đời, làm sao có cơ hội để một người đàn ông trở thành cha, một người phụ nữ trở thành mẹ? Làm sao có thể trải nghiệm được hết những cung bậc thiêng liêng của việc nuôi dưỡng một sinh linh bé nhỏ từ lúc nó cất tiếng khóc chào đời cho đến khi nó biết bước những bước đầu tiên, biết nói lời đầu tiên, rồi trưởng thành từng ngày?

Được có con là một phước báu. Dẫu đi kèm với nó là bao vất vả, hy sinh, cả những nỗi lo và nước mắt. Nhưng đó là điều hiển nhiên của cuộc sống như mưa đi cùng với mùa, như đêm đến sau hoàng hôn. Nếu ta chỉ mong có hoa mà không chấp nhận bùn, thì làm sao có thể thấy được vẻ đẹp tinh khôi của một đoá sen?

Nhiều bậc cha mẹ đôi khi quên mất điều đó. Họ cảm thấy mình đã hi sinh quá nhiều, đã cho đi quá nhiều, nên mong con cái phải biết ơn, phải đền đáp. Nhưng nếu ta tỉnh lặng nhìn lại, sẽ thấy rằng chính việc được yêu thương, được hy sinh, được cho đi – đó đã là một ân huệ lớn rồi. Bởi trong mỗi lần cho đi, trái tim ta rộng mở. Và mỗi lần trái tim mở ra, là một lần ta sống thật hơn, sâu hơn, gần với bản thể thiêng liêng của mình hơn.

Cho đi không phải là sự hy sinh mất mát, mà là một cơ hội để được sống trọn vẹn. Và được đón nhận cũng không phải là nhận ơn, mà là sự góp phần hoàn thiện vòng tròn của yêu thương. Cảm ơn người đã cho mình cơ hội để trao đi. Và cảm ơn người đã mở lòng đón nhận món quà ấy bằng tất cả sự trân quý.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Người được nuôi dưỡng bằng trai tim ấm🌸
SỐNG ĐỂ NGƯỜI KHÁC CẢM THẤY NHẸ LÒNG - LÀ LOẠI GIÁO DỤC KHÔNG TRƯỜNG LỚP NÀO DẠY.

Không cần học hàm cao, học vị lớn.

Không cần uyên bác ngôn từ hay dày dạn kinh nghiệm sống.

Chỉ cần một chút lắng nghe, một chút để tâm, một chút bao dung

Cũng đủ để người đối diện cảm thấy: "Ỡ cạnh người này... nhẹ lòng thật."

Đó là giáo dục đến từ sự nuôi dưỡng bằng tình người, không phải khuôn mẫu.

Người có loại giáo dục này không cần nói đạo lý, họ thể hiện qua cách hiện diện.

Họ không ngắt lời khi bạn đang chia sẻ.

Không làm bạn thấy có lỗi khi nhờ vả.

Không khiến ai cảm thấy mình thấp kém, sai lầm hay phiền toái.

Không dùng lời sắc bén để giành phần đúng - mà lùi một bước để giữ phần tử tế.

Ở cạnh họ - bạn không cần phải gồng, không phải che giấu cảm xúc, không cần tỏ ra mạnh mẽ.

Chỉ cần là chính mình - cũng đủ được thấu hiểu và trân trọng.

Vì họ hiểu rằng:

Sống không phải để chứng tỏ mình giỏi,

Và là để tử tế vừa đủ - để người khác thấy nhẹ trong lòng.

Không trường lớp nào dạy bạn cách trở thành người khiến người khác thấy yên ổn khi ở cạnh.

Đó là kết tinh của nhân cách, sự từng trải và một trái tim được dạy bằng yêu thương.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Tất cả đều là “không”.🌸
Có một vị thiền sư từng nói: “Tất cả đều là không.” Nhưng nếu vậy, tại sao ta vẫn cảm thấy đau khi bị người khác xúc phạm? Tại sao tim vẫn nhói lên khi ai đó rời đi? Nếu mọi thứ đều là “không”, sao tổn thương vẫn hiện diện?

Thật ra, cái "đau” đó không phải là bằng chứng của “có”, mà chính là cơ hội để nhìn lại cái "chấp". Ta không đau vì sự việc, mà đau vì ta chấp rằng nó là thật, rằng có một cái "ta" đang bị tổn thương. Khi bị xúc phạm, ta không chỉ nghe lời nói – ta nghe nó xuyên qua cái tôi mong manh và đầy phòng vệ của mình. Chính cái tôi ấy tạo ra vết đau, chứ không phải lời nói kia.

Hiểu được điều này, ta mới thấm thía lời dạy sâu xa của nhà Phật: "Vạn pháp giai không.” Mọi hiện tượng – từ vật chất đến cảm xúc – đều không có tự tánh cố định. Tất cả đều do duyên sinh, rồi duyên diệt. Không có gì thật đến, và cũng chẳng có gì thật rời đi. Cái đau cũng chỉ là một đám mây – nó đến rồi đi, không phải là ta.

Nhưng thấy được “không” không có nghĩa là sống vô cảm. Mà là sống tỉnh thức, thấy mọi thứ đang là – nhưng không để chúng trói buộc mình. Khi ai đó xúc phạm, ta vẫn nghe, nhưng không để cái nghe ấy chạm đến bản ngã. Khi cảm xúc dâng lên, ta vẫn nhận ra, nhưng không để nó cuốn trôi. Đó là tự do.

Người tu tập sâu là người có thể “nhìn thấy những thứ không thể thấy, nghe những thứ không thể nghe, biết những điều không thể biết”. Nghĩa là không dùng mắt thường để nhìn, không dùng tai thường để nghe, không dùng tri thức để hiểu. Mà là nhìn bằng tâm không chấp trước, nghe bằng sự lặng im, và biết bằng sự hiện diện thuần khiết.

Chân lý không nằm trên đầu môi hay trang sách. Chân lý nằm trong khoảnh khắc này nơi tâm ta không còn truy cầu, không còn phản kháng. Khi ấy, một tiếng chim hót cũng có thể khai mở tuệ giác. Một lời mắng chửi cũng trở thành pháp âm nếu ta biết quán chiếu. Và cả những cơn đau cũng chỉ là khách trọ ghé qua nhà trống.

Vì vậy, đừng cố chạy trốn cảm xúc. Cũng đừng cố bám víu vào sự không. Chỉ cần hiện diện trọn vẹn – quan sát mọi thứ sinh và diệt – trong sự lặng lẽ của tâm không dính mắc. Khi ấy, "không" không còn là lý thuyết, mà là sự thật đang thở trong từng phút giây.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt

🌸Cúng dường Phật là gieo hạt thiện. Ban tặng cho người khổ là làm cho hạt thiện ấy nầy mầm, trể hoa, kết quả.🌸
Trong cuộc đời này, ai trong chúng ta cũng từng nghe rằng cúng dường Phật, công đức vô biên. Vì vậy, người người đua nhau sắm sửa hương hoa, lễ vật, đến chùa dâng cúng với tâm mong cầu phước báu. Điều đó không sai, bởi cúng dường Tam Bảo là một trong những thiện hạnh lớn lao nhất, là gieo nhân an lành vào vô lượng kiếp sau.

Nhưng Đức Phật lại dạy chúng ta một điều còn sâu sắc hơn: Đừng để tâm mình chỉ dừng lại ở việc lễ lạy tượng vàng, dâng hoa trước Tam Bảo, mà quên đi những mảnh đời đang vật vã ngoài kia trong đói nghèo, bệnh tật, cô đơn.

Trong Kinh Địa Tạng dạy rằng: “Bố thí cho người già, người bệnh, người nghèo khổ ngang bằng cúng dường cho một trăm hằng hà sa chư Phật vậy. Nếu có thể đem công đức ấy hồi hướng cho Pháp Giới Chúng Sanh thì công đức ấy chẳng thể nghĩ bàn.”

Lời dạy này khiến chúng ta phải suy ngẫm: Vì sao bố thí cho người nghèo, người bệnh lại công đức lớn đến như vậy? Bởi lẽ Phật không cần đến vật chất của ta... Ngài đã viên mãn vô lượng công đức. Thứ Ngài mong muốn chính là tấm lòng yêu thương, tâm từ bi sống động trong từng hành động thực tế.

Hãy tự hỏi:

Trước tượng Phật, ta dâng mâm cỗ thịnh soạn, nhưng ngoài cổng chùa, một người đói run chìa tay xin ăn, ta lạnh lùng bước qua... thì cúng dường đó có thật sự viên mãn?

Nếu ta dâng lên, đốt ngàn ngọn đèn trong chùa, nhưng ngoài kia có người cầu xin một manh áo, vài em bé bệnh tật cần vài viên thuốc để níu giữ sự sống, ta lại làm ngơ... thì ánh sáng nào mới thật sự chiếu sáng ?

Bố thí không phải chỉ là cho đi vật chất, mà còn là ban tặng niềm tin, trao gửi tình thương, khơi lại hơi ấm nhân sinh. Một bát cơm chia sẻ trong cơn đói, một tấm áo trao giữa ngày đông lạnh, một lời động viên cho người tuyệt vọng... tất cả đều là những hạt giống từ bi gieo vào cánh đồng phước đức vô tận.

Đặc biệt, khi hồi hướng công đức bố thí cho khắp Pháp Giới chúng sanh, nguyện cho ai cũng lìa khổ được vui, thì công đức ấy không thể nghĩ bàn. Bởi khi tâm ta rộng như pháp giới, phước ta cũng lớn như pháp giới.

Hãy nhớ:

Cúng dường Phật là gieo hạt thiện,

Bố thí người khổ là làm cho hạt thiện ấy nảy mầm, trổ hoa, kết quả.

HÃY BẮT ĐẦU TỪ NHỮNG VIỆC NHỎ HÔM NAY.

Phước đức không đợi chúng ta giàu có. Chỉ cần khởi tâm, mọi việc nhỏ đều trở thành đại thiện nghiệp.

Nguyện cho mỗi người chúng ta không chỉ biết lễ Phật trong chùa, mà còn thấy Phật trong muôn hình bóng khổ đau giữa đời, để lòng từ bi không chỉ nằm trong kinh sách, mà thành hơi ấm lan tỏa khắp nhân gian.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Đừng làm điều mà bạn sợ người khác sẽ làm với mình🌸
Có một nguyên tắc sống nghe thì đơn giản, ai cũng từng nghe qua: “Chuyện mình không muốn người khác làm với mình, thì mình đừng làm với người ta.” Nhưng càng lớn, càng thấy câu đó không phải lời dạy đạo đức, mà là một kiểu tự bảo vệ mình.

Bạn không thích bị nói xấu sau lưng, đúng không? Vậy thì lúc ngồi tán gẫu, dù có buồn miệng cỡ nào cũng nên giữ mồm giữ miệng. Không phải vì bạn là người cao thượng gì đâu, mà là vì miệng bạn hôm nay có thể là miệng người ta ngày mai. Rồi sẽ tới lúc chính bạn là người vướng vào giữa những lời bàn tán đó.
Bạn không muốn bị lạnh nhạt khi mình yếu đuối? Vậy thì lúc người khác rơi vào cảnh khó, đừng quay lưng đi rồi tự nhủ: “Không liên quan tới mình.” Thế giới vận hành theo kiểu vòng lặp. Cách bạn đối xử với người khác, sớm muộn gì cũng quay lại đối xử với bạn.

Không có gì biến mất sau khi bạn làm, nó chỉ đi một vòng, rồi quay lại gõ cửa. Nhẹ thì là cái nhìn lạnh nhạt, nặng thì là một cái tát đúng lúc bạn không ngờ nhất. Không phải nhân quả kiểu tâm linh gì cả. Chỉ là, sống lâu trong môi trường do chính mình tạo ra, thì kiểu gì cũng tới lượt mình chịu ảnh hưởng.
Thành thật, tử tế, công bằng không phải vì người ta xứng đáng, mà vì bạn cần một thế giới có những thứ đó tồn tại. Bạn không thể sống tử tế trong một môi trường đầy gian trá do chính bạn góp phần tạo ra.

Vì bạn không sống một mình. Bạn giao tiếp, bạn cộng tác, bạn yêu thương, bạn cần giúp đỡ. Và trong tất cả những mối liên hệ đó, bạn không thể kiểm soát hết mọi người – bạn chỉ có thể kiểm soát cách bạn hành xử. Nhưng chính cách hành xử đó sẽ ngầm thiết lập "luật chơi" cho mối quan hệ xung quanh bạn. Bạn nặng nhẹ kiểu gì, người ta sẽ từ từ phản ứng lại kiểu đó. Bạn giả vờ thân thiết để lấy lòng, người ta sẽ từ từ học cách dè chừng bạn. Bạn giận dữ mỗi khi không được như ý, người ta sẽ dần né tránh, không dám thật lòng với bạn nữa.

Thế nên, đừng làm điều mà bạn sợ người khác sẽ làm với mình. Không phải vì sợ bị đánh giá, mà vì mỗi lần như vậy, bạn đang xây thêm một viên gạch cho cái thế giới mà mai này chính bạn phải sống trong đó.

Vậy nên, không phải ai cũng cần phải là thánh. Nhưng ít nhất, đừng tạo ra cái vòng xấu rồi ngạc nhiên khi nó quay lại đập trúng mình. Vì cái "ác ý nhỏ" mình cho là vô hại hôm nay, đôi khi chính là mồi lửa làm cháy cả rừng mối quan hệ về sau.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸BIẾN CỐ🌸

Chúng ta thường nghĩ, cuộc sống lý tưởng là khi mọi thứ diễn ra theo kế hoạch. Một công việc ổn định. Một tình yêu ngọt ngào. Một cuộc sống đủ đầy, an nhiên.

Và rồi một ngày biến cố như một vị khách không mời mà đến! Công việc bỗng dưng liên tục gặp khó khăn. Người ta từng tin tưởng lại rời đi không một lý do.

Sức khỏe gãy...

Rơi vào những giai đoạn như vậy thật kinh khủng... nhưng nếu được, bạn hãy thử dừng lại một chút và hỏi:

"Nếu không có lần vấp này, ta có bao giờ chịu nhìn lại không?"

Biến cố không đến để trừng phạt. Biến cố đến để thức tỉnh chúng ta!

Nó dạy bạn phân biệt bạn và bè, phân rõ ai ở lại vì chân tình, ai đi vì lợi ích.

Nó bắt bạn buông những thứ bạn cố níu giữ nhưng từ lâu đã không còn phù hợp.

Và cũng nhắc bạn trân quý những gì từng xem là hiển nhiên.

Sự thật là biến cố không phá hủy bạn.

Nó chỉ lấy đi những lớp ngụy trang đã cũ, để bạn bắt đầu nhìn thấy chính mình một cách trung thực hơn.

Có thể ta từng nghĩ:

Người ấy sẽ đi với mình đến cuối đời.

Công việc đó sẽ nuôi sống mình dài lâu.

Niềm tin ấy sẽ không bao giờ sụp đổ.

Cho đến khi... mọi thứ đồng loạt rời đi.

Bạn bị đẩy về vạch xuất phát mà không báo trước.

Nhưng chính lúc đó, giữa đống đổ nát, bạn bắt đầu xây dựng lại.

Lần này không phải bằng ảo tưởng nữa, mà bằng sự thật, bằng trải nghiệm, bằng chính bạn.

Cho nên, dù không dễ để chấp nhận, tôi vẫn cần nói với bạn điều này.

Nếu cuộc sống vẫn đang êm đềm, ta hay dễ dãi với chính mình lắm.

Dễ dãi trong việc tha thứ cho những điều không đúng đắn.

Dễ dãi trong việc bỏ qua cảm xúc và nhu cầu của mình.

Dễ dãi trong việc trì hoãn mọi thay đổi.

Vì thế, biến cố sinh ra như một cú trời giáng khiến ta tỉnh ngủ. Nó không nhẹ nhàng! Nó thật. Nó đau. Nó dứt khoát.

Nên nếu bạn đang ở giữa một cuộc khủng hoảng, Đừng vôi nghĩ mình thua cuộc.

Đừng vội nghĩ mình thua cuộc.

Bạn chỉ đang được thúc đẩy để làm mới cuộc sống của mình lại từ đầu.

Giống như cây thay lá khi mùa thu qua đông đến.

Không phải vì cây già yếu, mà vì nó chuẩn bị để đâm chồi, nảy lộc.

Vì vậy, bạn hãy chấp nhận, thả lỏng và để biến cố làm công việc của nó:

Loại bỏ những điều không cần thiết.

Lộ ra những điều bạn chưa từng nhìn thấy.

Để từ đó, bạn sống chậm lại nhưng sâu sắc hơn, trí tuệ hơn.

Để rồi, khi cơn bão qua đi. Bạn sẽ không còn là bạn của ngày xưa cũ nữa.

Mà là một phiên bản... mạnh mẽ hơn, sáng suốt hơn và sống rực rỡ hơn bao giờ hết!

Và lúc ấy, bạn sẽ không còn hỏi:

"Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình?"

Mà sẽ mỉm cười:

"Cảm ơn đời, vì đã khiến mình tỉnh thức đúng lúc."
🌸🌸
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Tâm hồn thiện lương, làm nhiều việc thiện, làm thiện thành thói quen, ắt sẽ có phúc báo.

Làm người, ai mà không có lỗi lầm, người thông minh biết dừng đúng lúc, người độ lượng biết nhường nhịn.

Tu hành, tức là tu tâm, độ người, cũng tức là độ mình.
Đời người này, trong vòng luân hồi, hợp rồi tan, hãy sống hết mình, không hối tiếc.

Mang trái tim thoát tục, nhập thế cứu độ chúng sinh.

Đời người là một quá trình, sinh mệnh không vĩnh cửu, tuổi trẻ không kéo dài, thời gian trôi đi, người già thì phải đi, sau trăm năm rồi, bạn có thể mang theo được gì? Đến rồi lại đi, vậy còn chấp trước làm gì?

Có duyên hãy trân trọng, vô duyên hãy buông bỏ, buông bỏ chính là trí tuệ, buông bỏ người khác là từ bi.

Có lúc số mệnh đã định, số mệnh không thể cưỡng cầu, đời người dù bạn có tính toán kỹ lưỡng đến mấy, cũng không thoát khỏi sự sắp đặt của số phận.

Đời người là một quá trình trải nghiệm, không phải để trình diễn sự hoàn hảo, chúng ta cần chấp nhận sự mất mát đột ngột của thế giới này, càng cần học cách chịu đựng sự lạnh lùng của người khác, càng cần chấp nhận sự tầm thường của chính mình, chấp nhận chính mình là sự dịu dàng lớn nhất của cuộc đời.

Độ người trước khi độ mình, trên con đường cuộc đời, chúng ta trước hết phải học cách tự độ, mới có thể độ được người khác.

Tự độ là một loại năng lực, độ người là một loại cục diện.

Không thể làm điều tuyệt đối, lời nói không thể quá đáng, thế lực không thể lấn át, phúc cũng không thể tận hưởng hết.

Người ở vị trí cao đừng nói xấu người khác, người ở vị trí thấp đừng coi thường người khác, khi gặp gỡ hãy trân trọng, khi chia ly đừng oán hận người khác.

Để lại đường lùi cho người khác, cũng là để lại đường lùi cho chính mình.

Phàm là việc gì cũng vậy, chấp nhận mọi thứ như nó vốn có, cũng là một loại cho đi và gặp gỡ.

Vạn sự chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm, thì có lợi thì thêm hoa, không lợi thì tự nhiên thôi.

Tích đức không cần người biết, làm việc thiện trời biết.

Người thiện như cây cỏ mùa xuân, không thấy nó lớn, nhưng mỗi ngày đều có sự phát triển.

Người ác như đá mài dao, không thấy nó hao mòn, nhưng mỗi ngày đều có sự giảm sút.

Phúc họa không cửa, do người tự chiêu.

Thiện ác báo ứng, như hình với bóng.

Nhưng làm điều tốt, đừng hỏi tiền đồ, lương thiện sẽ không phụ lòng bất cứ ai, cư lượng thiên hạn bỏ ra cám muôn vì lương thiện sẽ không phụ lòng bất cứ ai, sự lương thiện bạn bỏ ra, sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại bên bạn.

Tâm hồn thiện lương, ắt có hành động thiện, hành động thiện tích cực, trời sẽ phù hộ.

Mọi chuyện đều là sự sắp đặt tốt nhất, nếu sự việc và mong muốn trái ngược, hãy tin rằng chắc chắn sẽ có sự sắp đặt khác.

Vạn sự cuối cùng đều tốt đẹp, hành động mà không chậm trễ, tương lai có thể mong đợi. 🌸
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt

🌸Quan hệ thể xác Tăng năng lượng hay rút cạn sinh khí?🌸

"Quan hệ thể xác –Tăng năng lượng hay rút cạn sinh khí? "

Người ta vẫn thường nghĩ, quan hệ thể xác chỉ là chuyện của thân xác. Nhưng kỳ thực, mỗi lần chạm vào nhau, là mỗi lần hai trường năng lượng hòa làm một. Trong vũ trụ này, mọi sự tiếp xúc đều là sự trao đổi năng lượng. Quan hệ thể xác là sự giao thoa mạnh mẽ nhất, vì nó không chỉ kết nối thân thể, mà còn kết nối cả trường năng lượng khí, và thân.

Có người hỏi

"Quan hệ với người tần số thấp, mình có bị ảnh hưởng không?"

Câu trả lời là có.

Và ngược lại, người kia cũng nhận về năng lượng từ bạn.

Bởi vì, trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ luân xa mở ra, nhất là luân xa gốc - nơi lưu giữ bản năng sống còn, d.ụ.c vọng, nghiệp lực và cả vết thương tâm hồn chưa từng được chữa lành.

Khi chạm vào một người, ta không chỉ chạm vào da thịt họ. Mà ta còn chạm vào những buồn vui, những tổn thương, những oán giận, những nghiệp lực họ đã gánh qua nhiều kiếp. Ta chạm vào cả phần tối lẫn phần sáng của họ.

Nếu người ấy mang trong mình nhiều sân hận, oán trách, khổ đau, những năng lượng ấy sẽ tìm cách bám lấy trường năng lượng của ta. Ta có thể cảm thấy mệt mỏi, u ám, bất an, dễ nổi nóng, hoặc thậm chí xui xẻo vô cớ.

Nhưng nếu người ấy sống thiện lương, tâm an, tần số cao, thì chỉ cần nằm cạnh nhau, chưa cần quan hệ, cũng đủ khiến ta thấy bình an. Và khi hòa làm một, ta thấy mình được chữa lành, được an ủi, được tiếp thêm sức sống, như hoa cỏ được mưa tưới.

Nhiều người tưởng rằng d.ụ.c là yêu, nhưng d.ụ.c chưa chắc là yêu.

D.ụ.c là sự thôi thúc bản năng. Và yêu là sự dâng tặng vô điều kiện, là tân số cao nhất, trong trẻo nhất, không vướng bận d.ụ.c vọng nhỏ nhen. Bởi thế, trong Phật giáo, d.ụ.c không xấu, nhưng tham d.ụ.c mới là cội rễ khổ đau.

Khi ta quan hệ mà không có tình thương, không có sự kính trọng, không có lòng biết ơn, đó chỉ là một cuộc trao đổi bản năng đôi khi để lại cho cả hai người cảm giác trống rỗng, đến tê dại.

Quan hệ thể xác nếu xuất phát từ yêu thương chân thành, là sự giao thoa vũ trụ.

Lúc ấy, âm và dương, đất và trời, người và người, hòa làm một. Hai dòng năng lượng quấn lấy nhau, bồi đắp cho nhau nâng đỡ và chữa lành, nhưng nếu chỉ là ham muốn, không có yêu thương thì lúc ấy chỉ là hai thân xác cọ xát để rồi rời đi, để lại một khoảng lặng buốt lạnh, và một trường năng lượng vẫn đục khó gột rửa.

Vì vậy Khi chọn người đồng hành, đừng chỉ nhìn vào sắc đẹp, địa vị, hay lời nói ngọt ngào. Hãy nhìn vào tâm họ có trong sáng không, có thiện lương không, có tần số an lành không.

Bởi vì, quan hệ thể xác không chỉ là sự gắn kết nhất thời, mà là sự trao đổi và hòa tan năng lượng nghiệp lực lẫn nhau. Người ta nói: "Gieo duyên thì dễ, kết nghiệp thì nhanh."

Hãy tỉnh thức, để mỗi cuộc hòa hợp không biến thành một sợi dây nghiệp mới, mà trở thành một lân thanh lọc, chữa lành, và nâng đỡ nhau trên con đường nhân gian đầy vô thường này.
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Sống đúng chưa chắc được yêu
Nhưng sống sai chắc chắn bị oán🌸


Bạn có thể làm điều đúng - mà vẫn bị hiểu lầm.

Bạn có thể sống ngay thẳng - mà vẫn không được lòng ai đó.

Bạn có thể lựa chọn im lặng, nhẫn nhịn, tránh làm tổn thương người khác...

Và rồi một ngày, bạn chợt nhận ra:

Sống tử tế không đảm bảo bạn được yêu mến.

Vì không phải ai cũng đủ sâu để nhìn thấy cái đúng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.

Không phải ai cũng đủ công bằng để trân trọng điều bạn âm thầm gìn giữ.

Không phải ai cũng sẵn sàng lắng nghe - trước khi đưa ra phán xét.

Nhưng điều ngược lại luôn đúng:

Sống sai - chắc chắn để lại oán trách.

Không vì người khác quá khắt khe, mà vì những gì bạn làm thật sự để lại vết cắt.

Có thể là lời nói cay nghiệt trong lúc tức giận.

Là sự phản bội vì danh lợi.

Là sự vô tâm, ích kỷ, vụ lợi đội lốt thân tình.

Và tất cả những điều đó - sớm muộn cũng khiến người khác rời xa bạn. Không oán hận thì cũng cạn lòng.

Sống đúng, chưa chắc được yêu. Nhưng sống đúng giúp bạn không đánh mất chính mình.

Nó khiến bạn thanh thản khi không ai hiểu, vững vàng khi không ai ủng hộ, và bình yên khi đêm về đối diện với lương tâm.

Người sống đúng, đôi khi thiệt thòi.

Nhưng đó là dạng thiệt thòi của người giữ được cốt cách.

Còn người sống sai mà được tung hô - sớm muộn cũng tự rơi vào cái bẫy do chính họ giăng ra.

Chúng ta không thể làm hài lòng tất cả.

Cũng không cần phải sống theo chuẩn mực của số đông.

Chỉ cần biết rõ:

Mỗi hành động đều gieo một hạt giống.

Sống thế nào, cuối cùng cũng sẽ nhận lại đúng như thế.
 

Liêm suốt đời

Yếu sinh lý
Chị viết hay quá ạ. Em thích nhất câu này:
"Biến cố không đến để trừng phạt. Biến cố đến để thức tỉnh chúng ta!"
 

TrìnhCa

Chim TO
Chủ thớt


🌸Người rộng lòng Thì trời rộng cửa🌸

ĐỪNG THÙ HẰN - HÃY HỌC CÁCH THA THỨ ĐỂ TỰ GIẢI THOÁT MÌNH

Mang giận trong lòng giống như ôm một cục than hồng nóng rực, chỉ chờ cơ hội ném vào người khác nhưng cuối cùng chính bạn lại là người bỏng tay đầu tiên. Thù hằn chẳng làm người khác đau, chỉ khiến tâm bạn nặng trĩu và lòng bạn mục ruỗng dần.

Tuổi trẻ là để bước ra ngoài thế giới, để thấy rằng nỗi đau bạn nghĩ là "to nhất đời" hôm nay, hóa ra chỉ là một hạt bụi rất nhỏ trong biển khổ của nhân gian. Khi trái tim bạn mở rộng, sự bao dung sẽ có chỗ để ở lại.

Chỉ khi buông được nỗi oán hận, bạn mới có thể sống thật sự bình yên. Tha thứ không phải vì người khác xứng đáng, mà vì bạn xứng đáng được sống nhẹ nhàng.

Cuộc đời này chẳng dài như bạn nghĩ. Đừng lãng phí những phút giây hiếm hoi vào những người không xứng đáng. Hãy dành năng lượng ấy cho tình thân, cho người thương, và cho chính bạn.

Thế giới này chưa bao giờ công bằng. Và điều đó không phải để than trách, mà là để học cách thích nghi, chấp nhận và mạnh mẽ hơn.

Thứ bạn không thể kiểm soát -thì buông. Thay đổi chính mình còn khó, sao phải khổ tâm thay đổi người khác? Hãy tập trung vào thứ bạn nắm được chính là cách bạn phản ứng trước mọi điều.

Không có con đường nào rải đầy hoa hồng, nhưng nếu tâm bạn rực nắng, thì gai cũng hóa nhẹ nhàng. Nghĩ tích cực không phải là lừa dối bản thân, mà là chọn cách sống khôn ngoan hơn.

Người rộng lòng thì trời rộng cửa. Đừng giữ hết mọi điều cho riêng mình. Sống chia sẻ, sống vị tha – vũ trụ sẽ hồi đáp bằng những điều dịu dàng không ngờ tới. Đời vốn đã lắm gian nan, chớ nên chất thêm oán hận vào hành trang. Thù hằn người khác là giam mình trong chiếc lồng giam vô hình mà chính mình khóa cửa.

Tối về, gác mọi bão giông lại ngoài cửa. Cơm nhà, tiếng cười gia đình, một giấc ngủ sâu – đó mới là điều nuôi dưỡng tâm hồn.

Trái tim chứa toàn thù hằn sẽ không còn chỗ cho ánh sáng đi vào. Một đời người, nếu chỉ toàn tính toán và oán trách, thì sẽ sống mãi trong bóng tối của chính mình. Bạn không ghét người khác vì họ có điều gì đó sai mà vì họ có điều bạn thiếu. Ganh tị chỉ là chiếc gương phản chiếu sự bất mãn trong lòng bạn mà thôi.

Không phải ai cũng dễ thương, dễ mến, dễ hiểu. Nhưng không ai trong chúng ta được trao quyền phán xét cả thế giới. Thay vì thay đổi người khác, hãy học cách điều chỉnh tâm mình.
 
Bên trên