Chào các anh chị em đang online giữa đêm,
Tôi không biết mình đang viết tâm sự hay viết đơn xin nghỉ vai trong một bộ phim tình cảm dở dang. Nhưng thôi, cứ kể – biết đâu có người tát tôi tỉnh.
Tôi – một người đàn ông đã có gia đình. Không tự hào, nhưng không giấu. Cách đây 5 năm, tôi quen một cô gái độc thân. Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ khát tình, khát nghĩa, khát luôn cả sự tỉnh táo. Mối quan hệ không tên, không danh phận, không ngày ra mắt, nhưng lại đủ sâu để khiến tôi đầu tư bằng cả trái tim (và ví tiền).
Rồi đến mùa dịch, tôi đi xuất khẩu lao động – tức là đi cày thuê xứ người để gửi tiền về cho cả vợ con lẫn người tình. Cô ấy ở lại Việt Nam, độc thân, xinh đẹp, và... rảnh rỗi. Và ai cũng biết rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tôi vừa về nước không lâu. Hai đứa hâm nóng tình cảm trong khách sạn như chưa hề có cuộc chia ly. Ai ngờ đang nồng nàn thì bị một gã đàn ông mặt dày rình rập. Tôi tưởng bị gài bẫy, hóa ra là... bị gài sừng.
Hỏi ra mới biết, cô ấy dính vào gã đó – cũng đã có vợ như tôi – trong thời gian tôi đi làm xa. Cô bảo: do thiếu thốn tình cảm, tiền bạc, và thiếu luôn cả anh. Nghe vừa có lý, vừa có mùi khói bếp ga.
Cô ấy xin tôi cho thêm thời gian để “dứt điểm” với gã kia. Tôi – người đàn ông mềm lòng và ngu lâu – gật đầu. Nhưng đời đâu dễ để người tử tế thắng cuộc (dù là tử tế trong ngoại tình cũng đáng được một tí tử tế chứ?).
Tối nay, tôi gọi Zalo, không nghe. Gọi Telegram, cũng không thèm bấm. Linh cảm mách bảo, tôi mở định vị – và vâng, chính xác như phim truyền hình: cô ấy đang trong khách sạn. Không với tôi. Với ai thì bạn hiểu rồi đấy.
Vừa làm tình với tôi buổi chiều, buổi tối đã làm tình nhân với kẻ khác. Chuyển cảnh nhanh gọn lẹ như đổi tab trên trình duyệt.
Tôi – diễn viên phụ – nhìn màn hình định vị mà lòng nguội như nước phở để qua đêm.
Giờ đây tôi đang ngồi soạn mấy dòng này, trong một đêm dài không ngủ. Sáng mai tôi sẽ lại gặp cô ấy. Tôi nên làm gì? Thể hiện thái độ rõ ràng? Vạch mặt phơi bài? Hay tiếp tục ngậm đắng nuốt cay, im lặng ngồi xem cô ấy tiếp tục vai diễn nữ chính trong vở kịch của chính mình?
Tôi không còn giận. Tôi chỉ thấy mình đang trở thành một nhân vật tội nghiệp trong một trò chơi mà người chơi duy nhất là cô ấy – người phụ nữ độc thân duy nhất trong một tam giác đầy ràng buộc.
Các anh chị em cho tôi một lời khuyên thật lòng.
Hoặc nếu tiện tay – cho tôi một cái tát. Để khỏi ngu nữa.
Tôi không biết mình đang viết tâm sự hay viết đơn xin nghỉ vai trong một bộ phim tình cảm dở dang. Nhưng thôi, cứ kể – biết đâu có người tát tôi tỉnh.
Tôi – một người đàn ông đã có gia đình. Không tự hào, nhưng không giấu. Cách đây 5 năm, tôi quen một cô gái độc thân. Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ khát tình, khát nghĩa, khát luôn cả sự tỉnh táo. Mối quan hệ không tên, không danh phận, không ngày ra mắt, nhưng lại đủ sâu để khiến tôi đầu tư bằng cả trái tim (và ví tiền).
Rồi đến mùa dịch, tôi đi xuất khẩu lao động – tức là đi cày thuê xứ người để gửi tiền về cho cả vợ con lẫn người tình. Cô ấy ở lại Việt Nam, độc thân, xinh đẹp, và... rảnh rỗi. Và ai cũng biết rảnh rỗi sinh nông nổi.
Tôi vừa về nước không lâu. Hai đứa hâm nóng tình cảm trong khách sạn như chưa hề có cuộc chia ly. Ai ngờ đang nồng nàn thì bị một gã đàn ông mặt dày rình rập. Tôi tưởng bị gài bẫy, hóa ra là... bị gài sừng.
Hỏi ra mới biết, cô ấy dính vào gã đó – cũng đã có vợ như tôi – trong thời gian tôi đi làm xa. Cô bảo: do thiếu thốn tình cảm, tiền bạc, và thiếu luôn cả anh. Nghe vừa có lý, vừa có mùi khói bếp ga.
Cô ấy xin tôi cho thêm thời gian để “dứt điểm” với gã kia. Tôi – người đàn ông mềm lòng và ngu lâu – gật đầu. Nhưng đời đâu dễ để người tử tế thắng cuộc (dù là tử tế trong ngoại tình cũng đáng được một tí tử tế chứ?).
Tối nay, tôi gọi Zalo, không nghe. Gọi Telegram, cũng không thèm bấm. Linh cảm mách bảo, tôi mở định vị – và vâng, chính xác như phim truyền hình: cô ấy đang trong khách sạn. Không với tôi. Với ai thì bạn hiểu rồi đấy.
Vừa làm tình với tôi buổi chiều, buổi tối đã làm tình nhân với kẻ khác. Chuyển cảnh nhanh gọn lẹ như đổi tab trên trình duyệt.
Tôi – diễn viên phụ – nhìn màn hình định vị mà lòng nguội như nước phở để qua đêm.
Giờ đây tôi đang ngồi soạn mấy dòng này, trong một đêm dài không ngủ. Sáng mai tôi sẽ lại gặp cô ấy. Tôi nên làm gì? Thể hiện thái độ rõ ràng? Vạch mặt phơi bài? Hay tiếp tục ngậm đắng nuốt cay, im lặng ngồi xem cô ấy tiếp tục vai diễn nữ chính trong vở kịch của chính mình?
Tôi không còn giận. Tôi chỉ thấy mình đang trở thành một nhân vật tội nghiệp trong một trò chơi mà người chơi duy nhất là cô ấy – người phụ nữ độc thân duy nhất trong một tam giác đầy ràng buộc.
Các anh chị em cho tôi một lời khuyên thật lòng.
Hoặc nếu tiện tay – cho tôi một cái tát. Để khỏi ngu nữa.