nvthanh01012001
Yếu sinh lý
Chương 1: Dòng Sông Dưới Ánh Trăng
Con rạch nhỏ lấp lóa ánh trăng, uốn lượn qua lũy tre xanh, nước mùa lũ tràn bờ, ngập đồng lúa, làm mấy căn nhà lá chòng chành trên cọc gỗ. Xóm ven rạch lèo tèo vài mái, sống nhờ con cá, cây lúa, và chút hy vọng vào vùng đất mới. Đêm tĩnh lặng, tiếng ếch nhái kêu ran, hòa cùng tiếng nước vỗ mạn xuồng, như kể chuyện đời của những người khẩn hoang.
Ông Ba, người đàn ông ngoài năm mươi, tóc bạc nửa đầu, mặt khắc khổ như thân cây tràm khô, ngồi trên chõng tre trước nhà, mắt dán vào dòng rạch. Trong tay ông là cây đờn kìm cũ, từng giai điệu tài tử buồn thiu vang lên, như nhắc về những ngày còn vợ, còn gia đình quây quần. Giờ đây, chỉ còn ông với ba đứa con – Tý, Lan, và Hồng – sống lay lắt bên con rạch này, nơi vừa là nhà, vừa là mảnh đất đầy cám dỗ.
“Cha, cha đàn gì mà rầu thấy ghét vậy?” Tiếng Hồng, con gái út mười lăm tuổi, vang lên từ bờ rạch, phá tan không gian tĩnh lặng. Hồng vừa tắm sông, áo bà ba mỏng tang dính chặt vào da thịt, lộ rõ đường cong thiếu nữ mới lớn. Nước sông chảy dài từ mái tóc đen nhánh, lăn qua cổ trắng ngần, xuống ngực, làm áo ướt nhẹp, phô ra cặp nhũ hoa mới nhú, căng tròn, đầu nhũ hồng phớt nổi rõ dưới lớp vải mỏng, như mời gọi ánh nhìn. Quần bà ba ướt cũng dính sát, ôm lấy bờ mu vun đầy, đường cong mềm mại của cơ thể trổ mã hiện lên rõ nét, toát ra vẻ đẹp ngây thơ nhưng đầy sức sống. Hồng táo bạo, chẳng ngại ngần chạy đến, nhảy phốc lên chõng, ôm chầm cha, làm áo ông Ba ướt sũng, cặp nhũ hoa mới nhú ép chặt vào ngực ông.
Ông Ba giật mình, tim đập thình thịch, cảm nhận hơi ấm và đường cong mềm mại của con gái. Mắt ông vô tình lướt xuống, thấy cặp nhũ hoa căng tròn dưới áo ướt, bờ mu vun đầy thấp thoáng qua lớp quần mỏng, một luồng dục vọng thoáng qua, làm ông nóng ran. “Trời đất, mầy tắm xong không lau, làm cha ướt hết!” Ông cằn nhằn, giọng lạc đi, vội đẩy Hồng ra, tay run nhẹ khi chạm vai trần mát rượi. Ông tự nhủ: “Nó là con, đồ khùng! Mầy nghĩ gì vậy?” Nhưng hình ảnh Hồng, với cơ thể thiếu nữ mới lớn, cứ ám ảnh, làm ông rối bời, tội lỗi.
Hồng chẳng để ý, cười khanh khách, táo bạo trêu: “Cha, xuống tắm sông với con đi, nước mát sướng lắm! Chị Lan tắm xong rồi, đang thay đồ trong nhà đó!” Cô đứng dậy, vươn vai, làm áo bà ba căng ra, cặp nhũ hoa mới nhú nổi rõ, bờ mu vun đầy càng thêm quyến rũ dưới ánh trăng. Ông Ba quay đi, lòng như lửa đốt, tự trách: “Nó còn nhỏ, mầy là cha, đồ ngu!” Ông hắng giọng, trầm xuống: “Thôi, cha già rồi, để tụi mầy tắm. Mà Hồng, mầy lớn rồi, tắm sông đừng để áo quần ướt dính người, dân làng thấy, họ xì xào.” Hồng bĩu môi, táo bạo đáp: “Kệ họ, cha! Con khỏe như cá lóc, ai nói gì con cũng chẳng care!”
Trong nhà, Lan, cô con gái mười tám tuổi, đứng sau tấm mành tre, vừa thay áo bà ba khô. Ánh đèn dầu hắt bóng cô lên vách lá, đường cong cơ thể hiện rõ, từ bờ vai thon, xuống vòng ngực đầy đặn, eo nhỏ, đến cặp đùi mũm mĩm ẩn sau lớp vải mỏng. Khi tắm sông ban nãy, áo bà ba ướt dính chặt, lộ rõ cặp nhũ hoa tròn trịa, đầu nhũ hồng căng cứng, rung nhẹ mỗi khi cô cử động. Quần ướt ôm sát, bờ mu cao đầy đặn hiện lên rõ nét, như một lời mời gọi không chủ ý. Lan nhu mì, kín đáo, nhưng vẻ đẹp của cô toát ra sức hút khó cưỡng, khiến bất kỳ ai cũng phải xao lòng.
Cô buộc tóc, nhìn qua khe mành, thấy cha thẫn thờ ngoài hiên, lòng trĩu nặng. Từ ngày má mất, cha như cây khô, chẳng còn nụ cười. Lan bước ra, áo bà ba khô ôm sát, tôn lên cặp nhũ hoa nảy nở, eo thon, và bờ mu đầy đặn thấp thoáng dưới lớp vải, giọng nhỏ nhẹ: “Cha, khuya rồi, vô ngủ đi, đừng ngồi ngoài gió.” Ông Ba quay lại, mắt dừng trên khuôn mặt Lan, rồi vô tình lướt xuống cổ áo trễ, lộ làn da trắng mịn, cặp nhũ hoa căng tròn rung nhẹ. Một luồng ham muốn bất chợt trỗi dậy, làm ông nóng ran, tim đập mạnh. Ông giật mình, vội nhìn đi chỗ khác, tự nhủ: “Nó là con, mầy điên rồi!” Giọng ông lạc đi: “Ừ, cha vô liền. Con nghỉ đi, mai còn ra chợ nổi với thằng Tý.”
Lan gật đầu, nhưng lòng cô lo. Cha ngày càng khắc khổ, ánh mắt ông vừa rồi, dù chỉ thoáng qua, làm cô bối rối. Cô muốn làm gì đó để cha bớt cô đơn, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bên bờ rạch, Tý, người anh trai hai mươi hai tuổi, vừa kéo xuồng lên bờ, áo rách vai, lấm lem bùn đất. Anh cao lớn, ngực nở, cơ bắp cuồn cuộn, nước da ngăm đen, đôi mắt sâu thẳm, như giấu một nỗi niềm. Mồ hôi chảy dài từ cổ xuống ngực, lấp lánh dưới ánh trăng, làm anh càng thêm phần nam tính, đầy sức hút.
“Anh Tý, mầy đi đâu mà về trễ thấy ghét vậy?” Hồng chạy ra, táo bạo nhảy lên xuồng, làm nó chòng chành. Tý cười, tạt nước vào em: “Mầy quậy muốn chết! Anh đi kiểm bẫy, bắt được mấy con lóc to chà bá!” Hồng cười khanh khách, nhào tới ôm anh, áo ướt dính chặt, cặp nhũ hoa mới nhú ép vào ngực Tý, bờ mu vun đầy cọ nhẹ vào hông anh. Tý cứng người, cảm nhận hơi ấm và đường cong mềm mại của em, một luồng dục vọng thoáng qua, làm anh nóng ran. Hình ảnh cặp nhũ hoa căng tròn, bờ mu vun đầy dưới áo quần ướt của Hồng hiện lên trong đầu, khiến anh rối bời. Anh vội đẩy cô ra, giọng giả lơ: “Trời đất, mầy ướt như cá lóc, vô thay đồ đi, hôi thấy ớn!” Anh tự nhủ: “Nó là em, mầy nghĩ gì vậy, đồ ngu?”
Lan đứng ở hiên, nhìn Tý và Hồng đùa, mỉm cười nhẹ. Cô bước đến, áo bà ba ôm sát, lộ rõ cặp nhũ hoa căng tròn, đầu nhũ hồng thấp thoáng, bờ mu đầy đặn hiện lên dưới lớp vải mỏng, như một bức tranh sống động. Giọng cô nhu mì: “Anh Tý, nghỉ chút đi, em nấu cháo cá rồi. Hồng, đừng quậy, vô thay đồ khô.” Hồng bĩu môi, táo bạo trêu: “Chị Lan lo cho anh Tý ghê, coi chừng anh nghĩ bậy đó!” Lan đỏ mặt, lườm em: “Mầy nói bậy hoài, coi chừng chị phạt!”
Tý cười lớn, nhưng ánh mắt anh lạc vào Lan, từ mái tóc ướt, xuống cổ áo trễ, cặp nhũ hoa nảy nở rung nhẹ, bờ mu đầy đặn thấp thoáng. Một ham muốn cấm kỵ trỗi dậy, làm tim anh đập thình thịch, cơ thể nóng ran. Hình ảnh Lan ban nãy, khi áo ướt dính chặt, cặp nhũ hoa tròn trịa, bờ mu cao đầy, cứ ám ảnh anh. Anh vội quay đi, siết chặt tay, tự nhủ: “Nó là em, mầy điên rồi!” Nhưng cảm giác tội lỗi và dục vọng cứ giằng xé, khiến anh rối bời.
Đêm khuya, cả nhà quây quần bên mâm cháo cá lóc. Hồng ngồi sát Tý, táo bạo gắp cá bỏ vào chén anh: “Anh Tý, ăn nhiều vô, không là ốm nhom, chị Lan chê bây giờ!” Tý cốc đầu em: “Mầy lo chuyện bao đồng!” Nhưng mắt anh thoáng lướt qua Hồng, cặp nhũ hoa mới nhú dưới áo khô, và ký ức về cơ thể ướt át của cô làm anh bối rối. Anh tự nhủ: “Nó là em út, đồ ngu!”
Lan đỏ mặt, kín đáo cúi đầu, nhưng khóe mắt cô liếc Tý, thấy anh cởi trần, mồ hôi lấp lánh trên ngực, cơ bắp săn chắc, cô vội quay đi, má nóng ran. Ông Ba nhìn các con, lòng ấm áp, nhưng ánh mắt ông dừng trên Lan, cặp nhũ hoa căng tròn rung nhẹ dưới áo, rồi Hồng, bờ mu vun đầy ban nãy cứ ám ảnh. Một luồng ham muốn cấm kỵ trỗi dậy, làm ông run nhẹ, tự trách: “Mầy là cha, đồ khùng!” Ông hắng giọng, che giấu: “Ăn lẹ đi, khuya rồi.”
“Cha, mai con đi chợ nổi với anh Tý nghen!” Hồng lên tiếng, táo bạo kéo tay cha, cặp nhũ hoa mới nhú vô tình cọ vào cánh tay ông. Ông Ba giật mình, tim đập mạnh, cảm nhận hơi ấm của con, dục vọng thoáng qua, làm ông nóng ran. Ông vội rút tay, giọng trầm: “Ừ, nhưng mầy đừng quậy, nghe anh chị.” Hồng cười khanh khách: “Con ngoan mà, cha đừng lo!” Ông Ba gật đầu, nhưng lòng không yên. Hồng táo bạo, cơ thể thiếu nữ của cô làm ông rối, ông sợ chính mình, sợ con bé lớn lên, ra đời sớm, không giữ được.
Sáng sớm, ánh bình minh nhuộm vàng con rạch. Tý và Lan chuẩn bị xuồng, chở cá và lúa ra chợ nổi. Hồng đòi đi, táo bạo nhảy lên xuồng: “Anh Tý, chị Lan, cho em đi, em chèo giỏi lắm!” Tý lắc đầu: “Mầy ở nhà với cha, đừng lộn xộn!” Nhưng Hồng đã ngồi sẵn, áo bà ba mỏng ôm sát, cặp nhũ hoa mới nhú nổi rõ, bờ mu vun đầy thấp thoáng, cô cười lớn: “Cha nói em đi được mà! Phải không, cha?”
Ông Ba từ hiên bước ra, tay cầm nón lá, giọng trầm: “Thôi, cho nó đi, nhưng Hồng, mầy đừng quậy.” Hồng nhảy lên, ôm cha, cặp nhũ hoa ép vào ngực ông, làm ông run nhẹ, dục vọng thoáng qua, vội đẩy con ra: “Thôi, đi lẹ đi, trễ chợ bây giờ.” Ông quay đi, tự nhủ: “Nó là con, mầy điên rồi!”
Tý chèo xuồng, Lan ngồi giữa, Hồng ở đầu. Con rạch lấp lánh, hai bên là đồng lúa xanh, xa xa là rừng tràm. Lan kín đáo nhìn Tý, thấy anh cởi trần, cơ bắp săn chắc, mồ hôi chảy từ cổ xuống ngực, cô vội cúi đầu, tim đập nhanh. Tý thoáng nhìn em, ánh mắt lạc vào mái tóc ướt, cổ áo trễ, cặp nhũ hoa căng tròn, bờ mu đầy đặn, một luồng ham muốn trỗi dậy, làm anh nóng ran. Anh vội tập trung chèo, tự nhủ: “Nó là em, đừng nghĩ bậy.”
Hồng, chẳng để ý, táo bạo hát lớn: “Chèo xuồng ra chợ nổi, mua cá lóc, mua lúa vàng…” Cô quay sang Tý, trêu: “Anh Tý, sao mầy ngó chị Lan hoài? Thích chị hả?” Tý đỏ mặt, tạt nước: “Mầy nói bậy, tao đánh đòn bây giờ!” Lan lườm em: “Hồng, mầy quậy quá, chị không cho đi nữa!” Nhưng Hồng cười khanh khách, làm xuồng rung, áo cô ướt thêm, cặp nhũ hoa mới nhú nổi rõ, khiến Tý vội quay đi, lòng rối, tự trách: “Nó là em út, đồ ngu!”
Trên chợ nổi, ghe xuồng tấp nập, tiếng rao hàng vang vọng. Tý lo bán cá, Lan và Hồng bán lúa. Dưới nắng trưa, Lan ngồi trên xuồng, áo bà ba ướt mồ hôi, dính chặt, lộ rõ cặp nhũ hoa căng tròn, đầu nhũ hồng phớt, bờ mu đầy đặn thấp thoáng dưới quần mỏng. Cô kín đáo kéo áo, nhưng ánh mắt Tý dừng lại, dục vọng trỗi dậy, tim anh đập mạnh. Hình ảnh cặp nhũ hoa rung nhẹ, bờ mu cao đầy cứ ám ảnh, làm anh rối bời. Anh vội nhìn đi chỗ khác, tay siết mái chèo, tự nhủ: “Nó là em, mầy điên rồi!”
Hồng, áo cũng ướt, táo bạo đứng dậy, vươn vai, cặp nhũ hoa mới nhú căng ra, bờ mu vun đầy hiện rõ, cô cười lớn: “Chị Lan, nóng quá, em nhảy xuống tắm nữa cho rồi!” Lan kéo em ngồi xuống, giọng nhỏ: “Hồng, mầy lớn rồi, đừng để áo quần ướt vậy, người ta nhìn kìa.” Hồng bĩu môi: “Kệ, em thích mát! Mà chị, em thấy anh Tý cứ ngó chị, mầy thích anh hả?” Lan đỏ mặt, lườm em: “Mầy nói bậy hoài, chị lo cho cha và mầy thôi.” Hồng táo bạo nắm tay chị: “Chị, kể em nghe, thích ai là sao? Tim đập thình thịch hả?” Lan nhìn em, lòng lo. Hồng táo bạo, nhưng còn ngây thơ, cô nhẹ giọng: “Hồng, lớn lên mầy sẽ hiểu. Giờ nghe chị, giữ mình cẩn thận, đừng để cha lo.”
Chiều tà, cả nhà về xóm. Ông Ba đứng ở bờ rạch, đón con, ánh mắt dừng trên Lan, cặp nhũ hoa căng tròn, bờ mu đầy đặn, rồi Hồng, cặp nhũ hoa mới nhú, bờ mu vun đầy. Dục vọng thoáng qua, làm ông run nhẹ, tự trách: “Mầy là cha, đồ khùng!” Tý cột xuồng, ngực ướt mồ hôi, anh nhìn Lan, tim đập nhanh, dục vọng trỗi dậy, vội quay đi, tự nhủ: “Nó là em, đồ ngu!” Lan kín đáo nhìn cha, thấy ông thẫn thờ, lòng trĩu nặng. Hồng táo bạo chạy đến, ôm cha: “Cha, tụi con bán được nhiều cá, mai con đi nữa nghen!” Ông Ba vuốt tóc con, tay thoáng chạm vai trần, dục vọng thoáng qua, vội rút tay: “Ừ, con ngoan là cha vui.”
Đêm xuống, ánh trăng soi con rạch. Trong nhà, Lan nấu cháo, Hồng quậy phá, Tý sửa lưới. Ông Ba nhìn các con, lòng vừa ấm vừa lo, những suy nghĩ cấm kỵ cứ giằng xé. Dòng rạch vẫn chảy, như giữ kín những bí mật đang chực chờ bung ra.
Con rạch nhỏ lấp lóa ánh trăng, uốn lượn qua lũy tre xanh, nước mùa lũ tràn bờ, ngập đồng lúa, làm mấy căn nhà lá chòng chành trên cọc gỗ. Xóm ven rạch lèo tèo vài mái, sống nhờ con cá, cây lúa, và chút hy vọng vào vùng đất mới. Đêm tĩnh lặng, tiếng ếch nhái kêu ran, hòa cùng tiếng nước vỗ mạn xuồng, như kể chuyện đời của những người khẩn hoang.
Ông Ba, người đàn ông ngoài năm mươi, tóc bạc nửa đầu, mặt khắc khổ như thân cây tràm khô, ngồi trên chõng tre trước nhà, mắt dán vào dòng rạch. Trong tay ông là cây đờn kìm cũ, từng giai điệu tài tử buồn thiu vang lên, như nhắc về những ngày còn vợ, còn gia đình quây quần. Giờ đây, chỉ còn ông với ba đứa con – Tý, Lan, và Hồng – sống lay lắt bên con rạch này, nơi vừa là nhà, vừa là mảnh đất đầy cám dỗ.
“Cha, cha đàn gì mà rầu thấy ghét vậy?” Tiếng Hồng, con gái út mười lăm tuổi, vang lên từ bờ rạch, phá tan không gian tĩnh lặng. Hồng vừa tắm sông, áo bà ba mỏng tang dính chặt vào da thịt, lộ rõ đường cong thiếu nữ mới lớn. Nước sông chảy dài từ mái tóc đen nhánh, lăn qua cổ trắng ngần, xuống ngực, làm áo ướt nhẹp, phô ra cặp nhũ hoa mới nhú, căng tròn, đầu nhũ hồng phớt nổi rõ dưới lớp vải mỏng, như mời gọi ánh nhìn. Quần bà ba ướt cũng dính sát, ôm lấy bờ mu vun đầy, đường cong mềm mại của cơ thể trổ mã hiện lên rõ nét, toát ra vẻ đẹp ngây thơ nhưng đầy sức sống. Hồng táo bạo, chẳng ngại ngần chạy đến, nhảy phốc lên chõng, ôm chầm cha, làm áo ông Ba ướt sũng, cặp nhũ hoa mới nhú ép chặt vào ngực ông.
Ông Ba giật mình, tim đập thình thịch, cảm nhận hơi ấm và đường cong mềm mại của con gái. Mắt ông vô tình lướt xuống, thấy cặp nhũ hoa căng tròn dưới áo ướt, bờ mu vun đầy thấp thoáng qua lớp quần mỏng, một luồng dục vọng thoáng qua, làm ông nóng ran. “Trời đất, mầy tắm xong không lau, làm cha ướt hết!” Ông cằn nhằn, giọng lạc đi, vội đẩy Hồng ra, tay run nhẹ khi chạm vai trần mát rượi. Ông tự nhủ: “Nó là con, đồ khùng! Mầy nghĩ gì vậy?” Nhưng hình ảnh Hồng, với cơ thể thiếu nữ mới lớn, cứ ám ảnh, làm ông rối bời, tội lỗi.
Hồng chẳng để ý, cười khanh khách, táo bạo trêu: “Cha, xuống tắm sông với con đi, nước mát sướng lắm! Chị Lan tắm xong rồi, đang thay đồ trong nhà đó!” Cô đứng dậy, vươn vai, làm áo bà ba căng ra, cặp nhũ hoa mới nhú nổi rõ, bờ mu vun đầy càng thêm quyến rũ dưới ánh trăng. Ông Ba quay đi, lòng như lửa đốt, tự trách: “Nó còn nhỏ, mầy là cha, đồ ngu!” Ông hắng giọng, trầm xuống: “Thôi, cha già rồi, để tụi mầy tắm. Mà Hồng, mầy lớn rồi, tắm sông đừng để áo quần ướt dính người, dân làng thấy, họ xì xào.” Hồng bĩu môi, táo bạo đáp: “Kệ họ, cha! Con khỏe như cá lóc, ai nói gì con cũng chẳng care!”
Trong nhà, Lan, cô con gái mười tám tuổi, đứng sau tấm mành tre, vừa thay áo bà ba khô. Ánh đèn dầu hắt bóng cô lên vách lá, đường cong cơ thể hiện rõ, từ bờ vai thon, xuống vòng ngực đầy đặn, eo nhỏ, đến cặp đùi mũm mĩm ẩn sau lớp vải mỏng. Khi tắm sông ban nãy, áo bà ba ướt dính chặt, lộ rõ cặp nhũ hoa tròn trịa, đầu nhũ hồng căng cứng, rung nhẹ mỗi khi cô cử động. Quần ướt ôm sát, bờ mu cao đầy đặn hiện lên rõ nét, như một lời mời gọi không chủ ý. Lan nhu mì, kín đáo, nhưng vẻ đẹp của cô toát ra sức hút khó cưỡng, khiến bất kỳ ai cũng phải xao lòng.
Cô buộc tóc, nhìn qua khe mành, thấy cha thẫn thờ ngoài hiên, lòng trĩu nặng. Từ ngày má mất, cha như cây khô, chẳng còn nụ cười. Lan bước ra, áo bà ba khô ôm sát, tôn lên cặp nhũ hoa nảy nở, eo thon, và bờ mu đầy đặn thấp thoáng dưới lớp vải, giọng nhỏ nhẹ: “Cha, khuya rồi, vô ngủ đi, đừng ngồi ngoài gió.” Ông Ba quay lại, mắt dừng trên khuôn mặt Lan, rồi vô tình lướt xuống cổ áo trễ, lộ làn da trắng mịn, cặp nhũ hoa căng tròn rung nhẹ. Một luồng ham muốn bất chợt trỗi dậy, làm ông nóng ran, tim đập mạnh. Ông giật mình, vội nhìn đi chỗ khác, tự nhủ: “Nó là con, mầy điên rồi!” Giọng ông lạc đi: “Ừ, cha vô liền. Con nghỉ đi, mai còn ra chợ nổi với thằng Tý.”
Lan gật đầu, nhưng lòng cô lo. Cha ngày càng khắc khổ, ánh mắt ông vừa rồi, dù chỉ thoáng qua, làm cô bối rối. Cô muốn làm gì đó để cha bớt cô đơn, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Bên bờ rạch, Tý, người anh trai hai mươi hai tuổi, vừa kéo xuồng lên bờ, áo rách vai, lấm lem bùn đất. Anh cao lớn, ngực nở, cơ bắp cuồn cuộn, nước da ngăm đen, đôi mắt sâu thẳm, như giấu một nỗi niềm. Mồ hôi chảy dài từ cổ xuống ngực, lấp lánh dưới ánh trăng, làm anh càng thêm phần nam tính, đầy sức hút.
“Anh Tý, mầy đi đâu mà về trễ thấy ghét vậy?” Hồng chạy ra, táo bạo nhảy lên xuồng, làm nó chòng chành. Tý cười, tạt nước vào em: “Mầy quậy muốn chết! Anh đi kiểm bẫy, bắt được mấy con lóc to chà bá!” Hồng cười khanh khách, nhào tới ôm anh, áo ướt dính chặt, cặp nhũ hoa mới nhú ép vào ngực Tý, bờ mu vun đầy cọ nhẹ vào hông anh. Tý cứng người, cảm nhận hơi ấm và đường cong mềm mại của em, một luồng dục vọng thoáng qua, làm anh nóng ran. Hình ảnh cặp nhũ hoa căng tròn, bờ mu vun đầy dưới áo quần ướt của Hồng hiện lên trong đầu, khiến anh rối bời. Anh vội đẩy cô ra, giọng giả lơ: “Trời đất, mầy ướt như cá lóc, vô thay đồ đi, hôi thấy ớn!” Anh tự nhủ: “Nó là em, mầy nghĩ gì vậy, đồ ngu?”
Lan đứng ở hiên, nhìn Tý và Hồng đùa, mỉm cười nhẹ. Cô bước đến, áo bà ba ôm sát, lộ rõ cặp nhũ hoa căng tròn, đầu nhũ hồng thấp thoáng, bờ mu đầy đặn hiện lên dưới lớp vải mỏng, như một bức tranh sống động. Giọng cô nhu mì: “Anh Tý, nghỉ chút đi, em nấu cháo cá rồi. Hồng, đừng quậy, vô thay đồ khô.” Hồng bĩu môi, táo bạo trêu: “Chị Lan lo cho anh Tý ghê, coi chừng anh nghĩ bậy đó!” Lan đỏ mặt, lườm em: “Mầy nói bậy hoài, coi chừng chị phạt!”
Tý cười lớn, nhưng ánh mắt anh lạc vào Lan, từ mái tóc ướt, xuống cổ áo trễ, cặp nhũ hoa nảy nở rung nhẹ, bờ mu đầy đặn thấp thoáng. Một ham muốn cấm kỵ trỗi dậy, làm tim anh đập thình thịch, cơ thể nóng ran. Hình ảnh Lan ban nãy, khi áo ướt dính chặt, cặp nhũ hoa tròn trịa, bờ mu cao đầy, cứ ám ảnh anh. Anh vội quay đi, siết chặt tay, tự nhủ: “Nó là em, mầy điên rồi!” Nhưng cảm giác tội lỗi và dục vọng cứ giằng xé, khiến anh rối bời.
Đêm khuya, cả nhà quây quần bên mâm cháo cá lóc. Hồng ngồi sát Tý, táo bạo gắp cá bỏ vào chén anh: “Anh Tý, ăn nhiều vô, không là ốm nhom, chị Lan chê bây giờ!” Tý cốc đầu em: “Mầy lo chuyện bao đồng!” Nhưng mắt anh thoáng lướt qua Hồng, cặp nhũ hoa mới nhú dưới áo khô, và ký ức về cơ thể ướt át của cô làm anh bối rối. Anh tự nhủ: “Nó là em út, đồ ngu!”
Lan đỏ mặt, kín đáo cúi đầu, nhưng khóe mắt cô liếc Tý, thấy anh cởi trần, mồ hôi lấp lánh trên ngực, cơ bắp săn chắc, cô vội quay đi, má nóng ran. Ông Ba nhìn các con, lòng ấm áp, nhưng ánh mắt ông dừng trên Lan, cặp nhũ hoa căng tròn rung nhẹ dưới áo, rồi Hồng, bờ mu vun đầy ban nãy cứ ám ảnh. Một luồng ham muốn cấm kỵ trỗi dậy, làm ông run nhẹ, tự trách: “Mầy là cha, đồ khùng!” Ông hắng giọng, che giấu: “Ăn lẹ đi, khuya rồi.”
“Cha, mai con đi chợ nổi với anh Tý nghen!” Hồng lên tiếng, táo bạo kéo tay cha, cặp nhũ hoa mới nhú vô tình cọ vào cánh tay ông. Ông Ba giật mình, tim đập mạnh, cảm nhận hơi ấm của con, dục vọng thoáng qua, làm ông nóng ran. Ông vội rút tay, giọng trầm: “Ừ, nhưng mầy đừng quậy, nghe anh chị.” Hồng cười khanh khách: “Con ngoan mà, cha đừng lo!” Ông Ba gật đầu, nhưng lòng không yên. Hồng táo bạo, cơ thể thiếu nữ của cô làm ông rối, ông sợ chính mình, sợ con bé lớn lên, ra đời sớm, không giữ được.
Sáng sớm, ánh bình minh nhuộm vàng con rạch. Tý và Lan chuẩn bị xuồng, chở cá và lúa ra chợ nổi. Hồng đòi đi, táo bạo nhảy lên xuồng: “Anh Tý, chị Lan, cho em đi, em chèo giỏi lắm!” Tý lắc đầu: “Mầy ở nhà với cha, đừng lộn xộn!” Nhưng Hồng đã ngồi sẵn, áo bà ba mỏng ôm sát, cặp nhũ hoa mới nhú nổi rõ, bờ mu vun đầy thấp thoáng, cô cười lớn: “Cha nói em đi được mà! Phải không, cha?”
Ông Ba từ hiên bước ra, tay cầm nón lá, giọng trầm: “Thôi, cho nó đi, nhưng Hồng, mầy đừng quậy.” Hồng nhảy lên, ôm cha, cặp nhũ hoa ép vào ngực ông, làm ông run nhẹ, dục vọng thoáng qua, vội đẩy con ra: “Thôi, đi lẹ đi, trễ chợ bây giờ.” Ông quay đi, tự nhủ: “Nó là con, mầy điên rồi!”
Tý chèo xuồng, Lan ngồi giữa, Hồng ở đầu. Con rạch lấp lánh, hai bên là đồng lúa xanh, xa xa là rừng tràm. Lan kín đáo nhìn Tý, thấy anh cởi trần, cơ bắp săn chắc, mồ hôi chảy từ cổ xuống ngực, cô vội cúi đầu, tim đập nhanh. Tý thoáng nhìn em, ánh mắt lạc vào mái tóc ướt, cổ áo trễ, cặp nhũ hoa căng tròn, bờ mu đầy đặn, một luồng ham muốn trỗi dậy, làm anh nóng ran. Anh vội tập trung chèo, tự nhủ: “Nó là em, đừng nghĩ bậy.”
Hồng, chẳng để ý, táo bạo hát lớn: “Chèo xuồng ra chợ nổi, mua cá lóc, mua lúa vàng…” Cô quay sang Tý, trêu: “Anh Tý, sao mầy ngó chị Lan hoài? Thích chị hả?” Tý đỏ mặt, tạt nước: “Mầy nói bậy, tao đánh đòn bây giờ!” Lan lườm em: “Hồng, mầy quậy quá, chị không cho đi nữa!” Nhưng Hồng cười khanh khách, làm xuồng rung, áo cô ướt thêm, cặp nhũ hoa mới nhú nổi rõ, khiến Tý vội quay đi, lòng rối, tự trách: “Nó là em út, đồ ngu!”
Trên chợ nổi, ghe xuồng tấp nập, tiếng rao hàng vang vọng. Tý lo bán cá, Lan và Hồng bán lúa. Dưới nắng trưa, Lan ngồi trên xuồng, áo bà ba ướt mồ hôi, dính chặt, lộ rõ cặp nhũ hoa căng tròn, đầu nhũ hồng phớt, bờ mu đầy đặn thấp thoáng dưới quần mỏng. Cô kín đáo kéo áo, nhưng ánh mắt Tý dừng lại, dục vọng trỗi dậy, tim anh đập mạnh. Hình ảnh cặp nhũ hoa rung nhẹ, bờ mu cao đầy cứ ám ảnh, làm anh rối bời. Anh vội nhìn đi chỗ khác, tay siết mái chèo, tự nhủ: “Nó là em, mầy điên rồi!”
Hồng, áo cũng ướt, táo bạo đứng dậy, vươn vai, cặp nhũ hoa mới nhú căng ra, bờ mu vun đầy hiện rõ, cô cười lớn: “Chị Lan, nóng quá, em nhảy xuống tắm nữa cho rồi!” Lan kéo em ngồi xuống, giọng nhỏ: “Hồng, mầy lớn rồi, đừng để áo quần ướt vậy, người ta nhìn kìa.” Hồng bĩu môi: “Kệ, em thích mát! Mà chị, em thấy anh Tý cứ ngó chị, mầy thích anh hả?” Lan đỏ mặt, lườm em: “Mầy nói bậy hoài, chị lo cho cha và mầy thôi.” Hồng táo bạo nắm tay chị: “Chị, kể em nghe, thích ai là sao? Tim đập thình thịch hả?” Lan nhìn em, lòng lo. Hồng táo bạo, nhưng còn ngây thơ, cô nhẹ giọng: “Hồng, lớn lên mầy sẽ hiểu. Giờ nghe chị, giữ mình cẩn thận, đừng để cha lo.”
Chiều tà, cả nhà về xóm. Ông Ba đứng ở bờ rạch, đón con, ánh mắt dừng trên Lan, cặp nhũ hoa căng tròn, bờ mu đầy đặn, rồi Hồng, cặp nhũ hoa mới nhú, bờ mu vun đầy. Dục vọng thoáng qua, làm ông run nhẹ, tự trách: “Mầy là cha, đồ khùng!” Tý cột xuồng, ngực ướt mồ hôi, anh nhìn Lan, tim đập nhanh, dục vọng trỗi dậy, vội quay đi, tự nhủ: “Nó là em, đồ ngu!” Lan kín đáo nhìn cha, thấy ông thẫn thờ, lòng trĩu nặng. Hồng táo bạo chạy đến, ôm cha: “Cha, tụi con bán được nhiều cá, mai con đi nữa nghen!” Ông Ba vuốt tóc con, tay thoáng chạm vai trần, dục vọng thoáng qua, vội rút tay: “Ừ, con ngoan là cha vui.”
Đêm xuống, ánh trăng soi con rạch. Trong nhà, Lan nấu cháo, Hồng quậy phá, Tý sửa lưới. Ông Ba nhìn các con, lòng vừa ấm vừa lo, những suy nghĩ cấm kỵ cứ giằng xé. Dòng rạch vẫn chảy, như giữ kín những bí mật đang chực chờ bung ra.