• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

Truyện dài - THÚ TÍNH

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 12​

Sáng đầu tuần, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, nơi Khánh Chân ngồi trên sofa, laptop mở trước mặt. Cô mặc một chiếc áo thun trắng mỏng và quần dài lụa mềm, ôm sát cơ thể, tôn lên dáng người thanh thoát. Mái tóc đen dài buộc cao, vài sợi lòa xòa trên gáy, đôi môi mọng đỏ khẽ mím khi cô xem lại bản thiết kế nội thất. Đồng hồ vừa điểm bảy giờ, Tú đã rời nhà được nửa tiếng, mang theo không khí tĩnh lặng của một ngày mới. Tiếng chuông cửa vang lên, sắc lạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Khánh Chân nhíu mày, tự hỏi ai đến sớm thế này.

Cô đứng dậy, đôi chân trần lướt nhẹ trên sàn gỗ, mở cửa và bất ngờ khi thấy Hoàng đứng đó. Hắn mặc áo thun xám và quần jeans, mái tóc vàng cháy rối tự nhiên, gương mặt điển trai. “Dạ, chào dì,” Hoàng nói, giọng gấp gáp, ra vẻ lo lắng. “Cuối tuần cháu qua chơi, hình như để quên cuốn tập Toán ở phòng Tú. Sáng nay có tiết Toán, thầy kiểm tra mà không có tập là bị la chết. Dì cho cháu vào lấy được không?” Hắn gãi đầu, nụ cười ngượng ngùng, nhưng khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười kín đáo mà Khánh Chân không để ý.

Khánh Chân với ánh mắt sắc sảo quét qua hắn. Cô nghi hoặc, cảm giác cớ này không thật, nhưng không có lý do để từ chối. Tú đã đi học, và nếu Hoàng thực sự để quên tập, việc để hắn lấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng. “Thôi, vào đi,” cô nói, giọng trơn tru nhưng lạnh lùng. “Dì dẫn cháu lên phòng Tú tìm, nhanh lên.” Cô quay người, bước lên cầu thang, không thấy nụ cười nham nhở của Hoàng lóe lên sau lưng, như thú săn mồi vừa bước vào hang.

Trong phòng Tú, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên chiếc bàn học bừa bộn, giường chưa gấp gọn, và vài cuốn sách nằm rải rác. Khánh Chân đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, vô tình làm bộ ngực vun cao, nổi bật dưới lớp áo thun mỏng. Đôi chân dài miên man, trắng muốt, lộ ra dưới lớp quần lụa mềm, như một bức tranh quyến rũ không lời. Cô nhìn Hoàng, chờ hắn tìm tập.

Hoàng cúi xuống, giả vờ lục lọi trên bàn, lật vài cuốn sách, nhưng ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía Khánh Chân. Hắn nuốt nước miếng, tim đập nhanh khi nhìn bộ ngực vun cao, đôi chân dài, và khuôn mặt sắc sảo với đôi môi đỏ. Ánh mắt hắn, đầy dục vọng, như muốn lột bỏ lớp vải mỏng trên người cô, như thể cô là một món ăn hắn thèm khát từ lâu. Hắn di chuyển sang giường, vờ kiểm tra dưới gối, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, không chút che giấu.

Khánh Chân nhận ra ánh mắt đó, ánh mắt của một con đực đang hồi động dục, tương tự đêm hắn đưa ly sữa. Cô nói, giọng lạnh lùng: “Hoàng, cháu tìm tập hay nhìn gì? Tìm nhanh lên, dì không có thời gian đứng đây cả ngày.” Lời trách không giận dữ, nhưng mang sức nặng, như một lời cảnh cáo. Cô khoanh tay chặt hơn, vô tình làm bộ ngực nổi bật hơn, và ánh mắt Hoàng, thay vì lảng tránh, càng lấp lánh táo bạo.

“Dạ, cháu tìm ngay đây, dì!” Hoàng đáp, giọng giả lả, nhưng nụ cười nham nhở nở trên môi, ánh mắt không rời khỏi cô. Hắn đứng dậy, cầm một cuốn tập cũ, giơ lên. “Tìm được rồi, chắc cái này!” Hắn bước tới gần Khánh Chân, cố ý dừng lại gần hơn cần thiết, ánh mắt lướt từ khuôn mặt cô xuống đôi chân dài, như thể đang khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí. “Cảm ơn dì, không có dì chắc cháu tiêu với thầy rồi,” hắn nói, giọng rổn rảng, nhưng ánh mắt đầy háo hức, dâm dục.

Khánh Chân lườm nhẹ, ánh mắt không giận dữ, nhưng chất chứa một sự khao khát mà cô cố che giấu. “Lần sau cẩn thận, đừng để quên đồ,” cô nói, giọng trơn tru, rồi quay lưng, định bước xuống cầu thang để kết thúc khoảnh khắc này. Nhưng ngay lúc đó, hai cánh tay rắn chắc của Hoàng bất ngờ vòng qua người cô từ phía sau, xiết chặt, kéo cô sát vào ngực hắn, hai tay bóp ngực cô một cách mạnh bạo. Hơi ấm từ cơ thể hắn, qua lớp áo thun mỏng, lan tỏa vào da cô, khiến tim cô đập loạn xạ. Một luồng điện giật chạy khắp người, mạnh hơn bất kỳ lần đụng chạm nào trước đây, khiến hơi thở cô hẫng đi.

Khánh Chân khựng lại, nhưng không có lời trách mắng ngay. Ánh mắt cô, vừa cảnh cáo vừa bối rối, như thể cô đang đứng trên lằn ranh giữa giận dữ và một thứ cảm xúc cô không dám gọi tên. Hoàng, cảm nhận được sự im lặng của cô, nhếch môi, nụ cười nham nhở lấp lánh sự đắc thắng. “Dì đẹp quá, làm cháu cứng hết cả người rồi này” hắn thì thầm, giọng trầm, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, ánh mắt sáng rực như thú săn mồi đang vờn con mồi ngon lành trong tay.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 13​

Khánh Chân bối rối, đầu óc quay cuồng. Cô rất muốn giận dữ, muốn quát mắng thằng nhóc vô phép dám chạm vào mình, nhưng lời nói đến miệng thì nghẹn lại, chỉ thốt ra những âm thanh lắp bắp, yếu ớt: “Mày… mày, kìa… Hoàng… buông… buông ra…” Tay cô run rẩy, như nhũn ra, không thể giơ lên để tát hắn như cô tưởng. Cô cảm nhận được một vật thể rất cứng, nóng hổi, chạm vào phần dưới lưng cô qua lớp quần lụa mềm, như một lời tuyên bố táo tợn từ cơ thể hắn. Luồng điện giật lại trỗi dậy, khiến cô khựng lại, hơi thở dồn dập, ánh mắt sắc sảo giờ đây lấp lánh một tia hoảng loạn xen lẫn ham muốn.

Hoàng, như con thú say mồi, không buông. Hắn siết chặt hơn, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, giọng trầm và đầy kích thích thì thầm bên tai: “Dì… cháu biết dì cũng muốn thế này, đừng giả vờ nữa…” Lời nói của hắn, như một lưỡi dao ngọt ngào, cắt vào lý trí của cô, khiến cô lặng đi, không thể đáp trả. Nụ cười nham nhở của hắn, dù cô không thấy, lấp lánh trong ánh mắt, như thể hắn đã chờ khoảnh khắc này từ lâu. Hắn di chuyển, chậm rãi nhưng quyết liệt, vừa xoay người vừa ép cơ thể cô lùi lại, cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo của căn phòng.

Khánh Chân, như bị mắc kẹt trong một cơn mơ, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô muốn đẩy hắn ra, muốn lấy lại sự lạnh lùng sắc sảo của mình, nhưng cơ thể cô dường như không nghe lời. Hoàng, với ánh mắt đầy dục vọng, bất ngờ quỳ xuống trước cô, đôi tay rắn chắc giữ chặt hông cô. Hắn vục mặt vào vùng giữa hai chân cô, qua lớp quần lụa mỏng, hơi thở nóng hổi của hắn khuấy đảo, như một cơn bão nhỏ đánh thẳng vào giác quan của cô. Một luồng sóng mãnh liệt trào dâng, khiến cô run rẩy, tay vô thức bấu vào tường, hơi thở dồn dập đến mức gần như nghẹn.

Cô mím môi, ánh mắt lườm xuống Hoàng, nhưng ánh mắt ấy không còn sắc lạnh như trước, chỉ còn sự bối rối và một khao khát không thể che giấu. Cô muốn hét lên, muốn bảo hắn dừng lại, nhưng giọng nói của cô, như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được. Hoàng, cảm nhận được sự im lặng của cô, ngẩng đầu, nụ cười nham nhở lấp lánh sự đắc thắng. “Dì thích không, để cháu phục vụ dì nhé...,” hắn thì thầm, giọng trầm, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.

Khánh Chân, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy lằn ranh cuối cùng trong tâm trí mình vỡ vụn. Cô không biết bằng cách nào mình bị đẩy đến đây, không biết tại sao cơ thể cô lại phản bội lý trí. Cô hít sâu, tay siết chặt thành nắm, cố lấy lại chút kiểm soát. “Hoàng… dừng lại,” cô cuối cùng thốt ra, giọng run rẩy, không đủ sức mạnh để là một mệnh lệnh. Nhưng Hoàng, với ánh mắt như thú săn mồi,, nó tiếp tục đưa lưỡi liếm láp xung quanh hạ thể của cô, đầy vẻ tham lam thèm khát.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 14​

Khánh Chân, lưng ép sát vào tường lạnh lẽo, cảm thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt bởi hơi thở nóng rực của Hoàng, người đang quỳ trước cô, đôi tay rắn chắc giữ chặt hông cô. Khánh Chân cảm nhận rõ sự ẩm ướt phía dưới, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến cô run rẩy không thể kiểm soát. Hoàng, như con thú say mồi, làm việc với sự chăm chỉ đầy chủ ý, tiếng húp và hít hà vang lên, hòa cùng âm thanh dịch thể bị khuấy đảo, tạo nên một bản hòa ca dâm ô trong không gian chật hẹp. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi mọng đỏ của Khánh Chân, không thể kìm nén, như những vết nứt trên bức tường lý trí của cô.

Tay cô, vô thức, vầy vò mái tóc vàng cháy của Hoàng, ngón tay siết chặt, như đang níu giữ một điểm tựa giữa cơn sóng cảm xúc. Mắt cô nhắm chặt, khuôn mặt nghiêng đi, đê mê xen lẫn bối rối, không dám nhìn xuống, không dám đối diện với hình ảnh hắn, với ánh mắt đầy dục vọng mà cô biết sẽ khiến cô sụp đổ. Nhưng Hoàng, cảm nhận được sự buông lỏng của cô, ngẩng đầu, giọng trầm và khiêu khích vang lên: “Dì… sao phải nhắm mắt? Dì sợ nhìn cháu à? Hay dì sợ chính mình thích thế này?”

Khánh Chân khựng lại, hơi thở dồn dập, ánh mắt vẫn nhắm chặt. Cô muốn phản bác, muốn lấy lại sự lạnh lùng sắc sảo, nhưng lời nói của hắn như một lưỡi dao ngọt ngào, cắt vào lòng tự trọng của cô. “Hoàng… dừng lại… mày không được…” cô thốt ra, giọng run rẩy, yếu ớt, không đủ sức mạnh để là một mệnh lệnh. Nhưng Hoàng, với ánh mắt lấp lánh như thú săn mồi, không dừng. Hắn tiếp tục khuấy đảo, hơi thở nóng hổi phả vào da cô, rồi thì thầm, giọng đầy kích động: “Dì nói dừng, nhưng cơ thể dì nói khác… Dì muốn cháu tiếp tục, phải không? Cháu biết dì cô đơn, để cháu làm dì quên hết mọi thứ…”

Lời nói của hắn, như một chất độc ngọt ngào, khiến Khánh Chân run rẩy mạnh hơn. Tay cô siết chặt tóc hắn, không biết là để kéo hắn ra hay để giữ hắn lại. Cô hít sâu, cố tìm lại giọng nói, nhưng chỉ thốt ra một âm thanh nghẹn ngào: “Mày… đừng nói nữa… im đi…” Nhưng giọng cô, thay vì giận dữ, lại mang một tia xao động, như thể cô đang đấu tranh với chính mình. Hoàng, nghe thấy sự yếu đuối trong giọng cô, ngẩng đầu lần nữa, nụ cười nham nhở càng sâu. “Dì… cháu sẽ làm dì nhớ mãi khoảnh khắc này,” hắn thì thầm, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, như đang đọc từng suy nghĩ của cô.

Khánh Chân, trong cơn đê mê, cảm thấy lý trí của mình như một sợi chỉ mỏng manh, sắp đứt. Tiếng rên khe khẽ của cô, hòa cùng tiếng húp và hít hà của Hoàng, như một bản nhạc cấm kỵ, khiến không khí căn phòng càng đặc quánh. Cô không mở mắt, không dám đối diện với hắn, nhưng mỗi lời hắn nói, mỗi động tác hắn làm, như một nhát dao, cắt sâu vào sự kháng cự của cô. “Hoàng… đủ rồi…” cô lẩm bẩm, giọng gần như thì thào, tay vẫn vầy vò tóc hắn, như thể cô không còn sức để đẩy hắn ra.

Hoàng, với ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng, chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần, hơi thở của hắn phả vào mặt cô. “Cháu biết dì không muốn cháu dừng,” hắn thì thầm, giọng trầm, khiêu khích, như một lời thách thức cuối cùng. Hắn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô, như đang chờ xem cô sẽ sụp đổ hoàn toàn hay cố gắng đứng dậy từ vực sâu.

Khánh Chân, mắt vẫn nhắm chặt, cảm thấy tim mình đập loạn xạ, hơi thở dồn dập. Cô đứng đó, lưng ép vào tường, tay buông thõng, như thể mọi sức mạnh đã bị rút cạn. Hình ảnh hắn, âm thanh hắn, và cảm giác hắn để lại, như một vết mực không thể xóa, in sâu vào tâm trí cô.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 15​

Đột nhiên, với một động tác nhanh gọn, hắn bế xốc Khánh Chân lên vai, như một kẻ chinh phục mang chiến lợi phẩm. Cô giật mình, hơi thở hẫng đi, tay đấm nhẹ vào lưng hắn, nhưng phản kháng yếu ớt, như một ngọn gió thoảng trước cơn bão. “Hoàng… thả dì xuống…” cô thì thầm, giọng run rẩy.

Hoàng không đáp, bước nhanh ra khỏi phòng Tú, ánh mắt lướt qua căn phòng bừa bộn, quyết định không để lại dấu vết nơi đây. Hắn băng qua hành lang, mang Khánh Chân vào phòng ngủ của vợ chồng cô, nơi chiếc giường lớn với ga trắng tinh nằm im lìm dưới ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ. Hắn thả cô xuống giường, không nhẹ nhàng, khiến cô bật ra một tiếng kêu nhỏ, cơ thể cô lún vào lớp đệm mềm. Khánh Chân nằm đó, tóc đen dài rối tung, đôi môi mọng đỏ hé mở, hơi thở gấp gáp. Cô nhìn Hoàng, ánh mắt vừa sự bối rối xen lẫn một tia khao khát.

Hoàng, không chút do dự, cởi phăng chiếc áo đồng phục, để lộ cơ bắp săn chắc, lấp lánh mồ hôi dưới ánh sáng yếu ớt. Hắn tuột quần xuống, chỉ còn chiếc quần lót bó sát, nơi dương vật của hắn nổi bật, cương cứng và to dài như thiết bảng của Tôn Ngộ Không, sẵn sàng khuấy đảo động huyệt của Khánh Chân. Ánh mắt hắn, đầy dục vọng, khóa chặt vào Khánh Chân, như thể cô là mục tiêu duy nhất trong thế giới này. “Hôm nay, anh phải chiếm được em,” hắn đổi cách xưng hô, vẻ mặt dâm đãng, “Đừng giả vờ nữa, em đang rất muốn mà, để anh chơi em, đảm bảo sướng…”

Khánh Chân thở gấp, ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng. Cô muốn phản kháng, muốn lấy lại sự lạnh lùng sắc sảo của mình, nhưng cơ thể cô, như bị thiêu đốt bởi bản năng, không nghe lời. Sự ẩm ướt phía dưới, dư âm của những gì Hoàng làm trong phòng Tú, vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở về sự buông lỏng của cô. Cô mím môi, ánh mắt lướt qua cơ bắp săn chắc của hắn, qua “thiết bảng” đầy uy lực, và tim cô đập loạn xạ. “Hoàng… mày… không được…” cô lẩm bẩm, giọng yếu ớt, nhưng lời nói tan biến trong không khí, như một ngọn nến trước cơn gió.

Hoàng, cảm nhận được sự đầu hàng trong ánh mắt cô, hắn quỳ một gối lên giường, ánh mắt không rời khỏi cô. Hắn chạm nhẹ vào chân cô, ngón tay lướt qua lớp quần lụa mềm, chậm rãi nhưng đầy chủ ý. “Anh thấy cơ thể em nói khác,” hắn kích động, như một lưỡi dao ngọt ngào cắt vào lý trí của cô. Khánh Chân run rẩy, tay bấu vào ga giường, nhưng không đẩy hắn ra. Bản năng trong cô, như một ngọn lửa bị kìm nén quá lâu, đã chiến thắng. Cô nhắm mắt, hơi thở dồn dập, cơ thể cô khao khát, như thể mọi kháng cự đã tan biến.

Không khí trong phòng ngủ đặc quánh, nặng nề bởi dục vọng, như một cơn bão sắp sửa quét sạch mọi giới hạn. Khánh Chân nằm đó, tóc rối tung, hơi thở gấp, như một bức tranh hoàn mỹ của sự đầu hàng, nhưng trong sâu thẳm tâm trí cô, một tia xao động vẫn lấp lánh, như thể cô biết mình vừa bước qua một lằn ranh không thể quay lại.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 16​

Trong phòng ngủ của Khánh Chân, Hoàng như con thú hoang không thể kiềm chế, lao tới, nằm đè lên người Khánh Chân, cơ thể rắn chắc của hắn ép sát vào cô, khiến cô bật ra một tiếng rên khe khẽ. Hắn hôn ngấu nghiến, đôi môi chiếm lĩnh môi cô, lưỡi hắn khuấy đảo, cuốn lấy nước miếng trong miệng cô, tạo nên những âm thanh ướt át, dâm ô. Hơi thở của Khánh Chân, thơm ngọt như một thứ mật ong, khiến Hoàng càng bị kích thích, ánh mắt hắn bùng lên như ngọn lửa dâm dục không thể dập tắt. Cơ thể hắn trườn lên người cô, mạnh mẽ, quyết liệt, như muốn hòa tan cô vào chính hắn.

Khánh Chân, ngập trong cơn sóng dục vọng, cảm nhận sự ẩm ướt phía dưới càng rõ rệt, như một lời thú nhận của cơ thể cô. Nước miếng và hơi thở nồng của Hoàng, như một thứ chất xúc tác, khơi dậy dục tính sâu thẳm trong cô. Cô nhiệt tình đáp trả, đôi môi hé mở, lưỡi cô vô thức cuốn lấy hắn, như thể bản năng đã hoàn toàn chiến thắng lý trí. Côn thịt của Hoàng, cứng rắn và nóng hổi, cọ xát qua lớp quần lụa mỏng của cô, mỗi lần chạm đều như một tia lửa, khiến cô nóng bừng, cơ thể bốc cháy bởi ngọn lửa dục không thể kiểm soát.

“Chân… anh biết em khao khát thế này,” Hoàng thì thầm giữa những nụ hôn, giọng trầm, khiêu khích, hơi thở nóng hổi phả vào má cô. Khánh Chân rên rỉ, hòa cùng tiếng thở gấp của cả hai. “Hoàng… anh...a…a”. Hoàng, cảm nhận được sự hòa nhịp của cô, trườn cơ thể mạnh mẽ hơn, đôi tay rắn chắc giữ chặt vai cô. Hắn hôn xuống cổ cô, môi hắn lướt qua làn da trắng muốt, để lại những dấu vết nóng bỏng. Mỗi cử động của hắn, mỗi lần khúc côn cọ xát, như một nhát búa, đập tan lằn ranh cuối cùng trong tâm trí cô. Khánh Chân, tay bấu chặt ga giường, nhắm mắt, khuôn mặt đỏ ửng, cơ thể cô đáp lại hắn, ưỡn người ra đáp lại từng va chạm da thịt với hắn.

Không khí trong phòng ngủ đặc quánh bởi dục vọng và những âm thanh cấm kỵ – tiếng hôn ướt át, tiếng thở gấp, và tiếng rên khe khẽ của Khánh Chân. Cô, trong cơn đê mê, không còn là người mẹ kế lạnh lùng sắc sảo, mà là một người phụ nữ bị ngọn lửa bản năng thiêu đốt và Hoàng đang tích cực khơi gợi ngọn lửa ấy bùng lên cao hơn nữa
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 17​

Trong phòng ngủ của Khánh Chân, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ phủ lên chiếc giường lớn, nơi Khánh Chân và Hoàng, như hai con thú hoang, tung hết sức lực, hòa quyện trong một cơn bão dục vọng không thể kìm hãm. Không còn thứ bậc, không còn ranh giới, chỉ còn sự khao khát nguyên thủy, như hai ngọn lửa hợp nhất để thiêu rụi mọi giới hạn. Không khí đặc quánh, nặng nề, nơi mọi âm thanh và cảm giác đều trở thành chất xúc tác cho khoái lạc.

Hoàng mạnh bạo nắn bóp phần da thịt mềm mại, mịn màng của Khánh Chân, ngón tay hắn lướt qua từng đường cong, như muốn hòa tan cô vào chính hắn. Khánh Chân, lúc này đã bị lột trần truồng, tóc đen dài rối tung, đáp lại Hoàng với sự cuồng nhiệt không kém, đôi tay cô ôm lấy tấm lưng rộng, rắn chắc của hắn, ngón tay vuốt ve, cào nhẹ, như để lại dấu vết của sự chiếm hữu lẫn nhau. Lưỡi cả hai quấn chặt, nước miếng hòa quyện, tạo nên những âm thanh ướt át, dâm ô, xen lẫn tiếng thở gấp gáp.

Khánh Chân, ngập trong ngọn lửa dục vọng, rên rỉ, cơ thể cô run rẩy dưới sức mạnh của Hoàng, người giờ đây như một con bò mộng, không thể kiềm chế. “Em… chết mất… a a a…” cô thốt lên, giọng ngắt quãng, đầy dâm đãng, đôi môi mọng đỏ hé mở. “Nữa đi anh… đừng, đừng dừng lại…” Những lời dâm đãng của cô, như một thứ kích thích Hoàng đến đỉnh điểm. Hắn gầm gừ, ánh mắt như thú săn mồi.

Hoàng, với khúc côn to lớn hơn bình thường, đáng sợ như một vũ khí thần thoại, đưa vào sâu trong động huyệt ướt đẫm của Khánh Chân. Cô trân mình, đón nhận, cơ thể cong lên mỗi khi hắn khuấy đảo điên cuồng bên trong, như một cơn bão quét qua mọi giác quan. Tiếng rên rỉ của cô, hòa cùng tiếng thở hồng hộc của Hoàng, vang lên không ngớt, như sóng vỗ vào bờ đá. Hắn, phê đến mức chảy dãi, ánh mắt mờ đi bởi khoái lạc, hùng hục như một con bò mộng điên cuồng. Khánh Chân, ngây ngất, há miệng, thè lưỡi ra, đón lấy những giọt dãi của hắn, như một thứ gia vị khiến ngọn lửa tình thú bùng cháy mãnh liệt hơn.

Cả hai, như hai con thú hoang, phối hợp nhịp nhàng, tung hết sức lực để tiến vào một thế giới khoái lạc, nơi không còn lý trí, không còn đạo đức, chỉ có sự hòa quyện của cơ thể và bản năng. Khánh Chân, giờ đây phục tùng ngọn lửa trong mình, đang bị dục vọng dẫn dắt.

Bên kia đại dương, trên con tàu lắc lư giữa sóng biển, Hùng, người chồng thuyền trưởng, bất ngờ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, khiến da gà nổi khắp người. Ông chau mày, không hiểu vì sao lòng dạ bồn chồn, như thể một phần của ông đã bị đánh cắp. Ông không biết rằng, ở ngôi nhà hai tầng xa xôi, cơ thể và tinh thần của Khánh Chân đã bị Hoàng chiếm hữu, không còn là của ông nữa.

Không khí trong phòng ngủ, như một lò lửa, đặc quánh bởi dục vọng và những âm thanh dâm ô – tiếng rên rỉ dâm đãng của Khánh Chân, tiếng thở hồng hộc của Hoàng, và tiếng va chạm của cơ thể. Căn phòng, như một chiến trường của khoái lạc, chứng kiến sự sụp đổ của mọi lằn ranh, để lại chỉ một thế giới nơi cả hai là những con thú hoang, say mê trong ngọn lửa không thể dập tắt.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 18​

Sau một trận làm tình cuồng nhiệt, vẫn còn vang vọng những âm thanh dâm ô – tiếng rên rỉ, tiếng thở hồng hộc, và tiếng va chạm của cơ thể. Cả hai, ướt đẫm mồ hôi, như vừa bước ra từ một chiến trường khoái lạc.

Hoàng đã phụt vào trong Khánh Chân không biết bao nhiêu dòng sinh lực mạnh mẽ của hắn, như một con thú hoang, ào ạt như thác đổ, tràn ngập cơ thể cô. Khánh Chân, ngây ngất, cảm nhận từng đợt sóng mãnh liệt, cơ thể cô run rẩy, cong lên trong cơn co thắt dữ dội, như muốn vuốt sạch những tinh lực còn dính lại trên dương vật cứng ngắc của hắn. Hoàng, vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay chống xuống giường, đôi mắt hừng hực đói khát nhìn xuống cô, như thể hắn chưa bao giờ thỏa mãn. Hắn cười thỏa mãn, ánh mắt khóa chặt vào khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mọng đỏ hé mở của cô.

Như một con thú tìm về bến đỗ, Hoàng cúi xuống, há miệng hôn cô nồng nhiệt, lưỡi hắn lại quấn lấy lưỡi cô, nước miếng hòa quyện, tạo nên những âm thanh ướt át. Khánh Chân, trong cơn đê mê, đáp lại, tay bấu nhẹ vào vai hắn, như muốn kéo dài khoảnh khắc này. Sau một lúc, Hoàng từ từ nằm ngửa sang một bên, cơ thể rắn chắc lún vào đệm, hơi thở gấp gáp, sảng khoái như một kẻ chinh phục vừa chiếm được cả thế giới.

Cả hai im lặng vài phút, chỉ có tiếng thở gấp gáp vang lên, như dư âm của cuộc chiến vừa qua. Rồi, như một bản năng tự nhiên, họ quay sang ôm ấp nhau, cơ thể nóng hổi dính chặt. Khánh Chân, tay vuốt ve phần ngực rộng, cơ bắp cứng chắc của Hoàng, ngón tay lướt qua từng đường nét, như thể đang khám phá một tác phẩm nghệ thuật. Hoàng, đê mê, vuốt ve dọc cơ thể mỹ miều của cô, từ vai xuống hông, qua những đường cong hoàn mỹ. Dương vật của hắn, vẫn hiên ngang, to lớn và đáng sợ, khiến Khánh Chân không khỏi kinh ngạc và thích thú, ánh mắt cô lấp lánh một tia khao khát không thể che giấu.

“Anh… cái này của anh… thật sự…” Khánh Chân thì thầm, giọng nũng nịu, đầy dâm đãng, ngón tay lướt nhẹ qua ngực hắn, như muốn trêu chọc. Hoàng, ánh mắt lấp lánh, cười khùng khục, tay siết chặt hông cô. “Em thích chứ? Anh còn làm em phê hơn nữa,” hắn đáp, giọng trầm, kích động, môi nhếch lên nụ cười nham nhở. “Em… chết mất với anh rồi… làm nữa đi, em muốn…” cô thì thầm, giọng ngắt quãng, đôi môi hé mở, ánh mắt mờ đi bởi dục vọng. Những lời dâm thốt ra không e dè vang khắp căn phòng, kích thích cả hai vào một vòng xoáy mới.

Hoàng, tay vuốt ve đùi cô, thì thầm: “Em làm anh sướng tê tái,… con cặc anh muốn làm nữa nè.” Khánh Chân, ôm chặt hắn, rên rỉ khe khẽ, đáp lại: “Anh… dâm quá hihi…” Lời nói của họ kéo cả hai sâu hơn vào thế giới khoái lạc, nơi không còn lý trí, không còn đạo đức, chỉ có sự hòa quyện của cơ thể và bản năng.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo