Chương 12
Sáng đầu tuần, ánh nắng sớm len qua rèm cửa, nơi Khánh Chân ngồi trên sofa, laptop mở trước mặt. Cô mặc một chiếc áo thun trắng mỏng và quần dài lụa mềm, ôm sát cơ thể, tôn lên dáng người thanh thoát. Mái tóc đen dài buộc cao, vài sợi lòa xòa trên gáy, đôi môi mọng đỏ khẽ mím khi cô xem lại bản thiết kế nội thất. Đồng hồ vừa điểm bảy giờ, Tú đã rời nhà được nửa tiếng, mang theo không khí tĩnh lặng của một ngày mới. Tiếng chuông cửa vang lên, sắc lạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Khánh Chân nhíu mày, tự hỏi ai đến sớm thế này.Cô đứng dậy, đôi chân trần lướt nhẹ trên sàn gỗ, mở cửa và bất ngờ khi thấy Hoàng đứng đó. Hắn mặc áo thun xám và quần jeans, mái tóc vàng cháy rối tự nhiên, gương mặt điển trai. “Dạ, chào dì,” Hoàng nói, giọng gấp gáp, ra vẻ lo lắng. “Cuối tuần cháu qua chơi, hình như để quên cuốn tập Toán ở phòng Tú. Sáng nay có tiết Toán, thầy kiểm tra mà không có tập là bị la chết. Dì cho cháu vào lấy được không?” Hắn gãi đầu, nụ cười ngượng ngùng, nhưng khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười kín đáo mà Khánh Chân không để ý.
Khánh Chân với ánh mắt sắc sảo quét qua hắn. Cô nghi hoặc, cảm giác cớ này không thật, nhưng không có lý do để từ chối. Tú đã đi học, và nếu Hoàng thực sự để quên tập, việc để hắn lấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng. “Thôi, vào đi,” cô nói, giọng trơn tru nhưng lạnh lùng. “Dì dẫn cháu lên phòng Tú tìm, nhanh lên.” Cô quay người, bước lên cầu thang, không thấy nụ cười nham nhở của Hoàng lóe lên sau lưng, như thú săn mồi vừa bước vào hang.
Trong phòng Tú, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên chiếc bàn học bừa bộn, giường chưa gấp gọn, và vài cuốn sách nằm rải rác. Khánh Chân đứng dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, vô tình làm bộ ngực vun cao, nổi bật dưới lớp áo thun mỏng. Đôi chân dài miên man, trắng muốt, lộ ra dưới lớp quần lụa mềm, như một bức tranh quyến rũ không lời. Cô nhìn Hoàng, chờ hắn tìm tập.
Hoàng cúi xuống, giả vờ lục lọi trên bàn, lật vài cuốn sách, nhưng ánh mắt hắn không ngừng liếc về phía Khánh Chân. Hắn nuốt nước miếng, tim đập nhanh khi nhìn bộ ngực vun cao, đôi chân dài, và khuôn mặt sắc sảo với đôi môi đỏ. Ánh mắt hắn, đầy dục vọng, như muốn lột bỏ lớp vải mỏng trên người cô, như thể cô là một món ăn hắn thèm khát từ lâu. Hắn di chuyển sang giường, vờ kiểm tra dưới gối, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, không chút che giấu.
Khánh Chân nhận ra ánh mắt đó, ánh mắt của một con đực đang hồi động dục, tương tự đêm hắn đưa ly sữa. Cô nói, giọng lạnh lùng: “Hoàng, cháu tìm tập hay nhìn gì? Tìm nhanh lên, dì không có thời gian đứng đây cả ngày.” Lời trách không giận dữ, nhưng mang sức nặng, như một lời cảnh cáo. Cô khoanh tay chặt hơn, vô tình làm bộ ngực nổi bật hơn, và ánh mắt Hoàng, thay vì lảng tránh, càng lấp lánh táo bạo.
“Dạ, cháu tìm ngay đây, dì!” Hoàng đáp, giọng giả lả, nhưng nụ cười nham nhở nở trên môi, ánh mắt không rời khỏi cô. Hắn đứng dậy, cầm một cuốn tập cũ, giơ lên. “Tìm được rồi, chắc cái này!” Hắn bước tới gần Khánh Chân, cố ý dừng lại gần hơn cần thiết, ánh mắt lướt từ khuôn mặt cô xuống đôi chân dài, như thể đang khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí. “Cảm ơn dì, không có dì chắc cháu tiêu với thầy rồi,” hắn nói, giọng rổn rảng, nhưng ánh mắt đầy háo hức, dâm dục.
Khánh Chân lườm nhẹ, ánh mắt không giận dữ, nhưng chất chứa một sự khao khát mà cô cố che giấu. “Lần sau cẩn thận, đừng để quên đồ,” cô nói, giọng trơn tru, rồi quay lưng, định bước xuống cầu thang để kết thúc khoảnh khắc này. Nhưng ngay lúc đó, hai cánh tay rắn chắc của Hoàng bất ngờ vòng qua người cô từ phía sau, xiết chặt, kéo cô sát vào ngực hắn, hai tay bóp ngực cô một cách mạnh bạo. Hơi ấm từ cơ thể hắn, qua lớp áo thun mỏng, lan tỏa vào da cô, khiến tim cô đập loạn xạ. Một luồng điện giật chạy khắp người, mạnh hơn bất kỳ lần đụng chạm nào trước đây, khiến hơi thở cô hẫng đi.
Khánh Chân khựng lại, nhưng không có lời trách mắng ngay. Ánh mắt cô, vừa cảnh cáo vừa bối rối, như thể cô đang đứng trên lằn ranh giữa giận dữ và một thứ cảm xúc cô không dám gọi tên. Hoàng, cảm nhận được sự im lặng của cô, nhếch môi, nụ cười nham nhở lấp lánh sự đắc thắng. “Dì đẹp quá, làm cháu cứng hết cả người rồi này” hắn thì thầm, giọng trầm, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, ánh mắt sáng rực như thú săn mồi đang vờn con mồi ngon lành trong tay.