• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88

Truyện dài - THÚ TÍNH

hoangdung

Yếu sinh lý
Các anh em vào đọc giải trí nha. Thấy hay thì khen vài câu khích lệ ạ.

Chương 1

Mưa rơi đều trên mái ngói, từng giọt nước trượt dài trên cửa kính, như những vệt lệ không ai để ý. Ngôi nhà hai tầng nằm lọt thỏm cuối con đường vắng, với những bức tường trắng lạnh lẽo, trông như một pháo đài cô đơn giữa màn đêm. Bên trong, ánh đèn vàng từ phòng khách mờ nhạt, hắt lên bóng dáng một cậu bé gầy gò, đang cắm cúi với cuốn sách trên sofa.

Tú, mười lăm tuổi, học sinh lớp 10, là một cậu bé vô tư, nhút nhát, chẳng có gì nổi bật. Cậu ngồi đó, lật từng trang sách vật lý, đôi mắt tròn xoe lướt qua những công thức mà cậu không thực sự hiểu. Tú không nghĩ nhiều. Với cậu, cuộc sống chỉ là chuỗi ngày bình lặng: đi học, về nhà, ăn tối, rồi ngủ. Cậu không nhận ra những vết nứt trong mái ấm của mình, cũng chẳng bận tâm đến sự im lặng nặng nề bao trùm ngôi nhà khi ba cậu vắng mặt.

Ba cậu, Hùng, 47 tuổi, là một thuyền trưởng tàu viễn dương rắn rỏi, người đàn ông mang dáng dấp của biển cả. Làn da sạm đen vì nắng gió, đôi tay chai sần từ những năm tháng cầm lái, và đôi mắt sâu thẳm, luôn chất chứa những bí mật của đại dương. Hùng điều khiển những con tàu chở hàng khổng lồ, lướt qua các tuyến hàng hải từ châu Á đến châu Phi, nơi sóng gào thét và trời biển hòa làm một. Những chuyến đi kéo dài hàng tháng, đôi khi hàng quý, để lại ngôi nhà này trong sự trống vắng. Hùng yêu biển, nhưng biển không bao giờ trả lại ông một mái ấm trọn vẹn.

Khánh Chân, mẹ kế của Tú, là một thế giới hoàn toàn đối lập. Ba mươi tuổi, cô là hiện thân của vẻ đẹp sắc sảo và tràn đầy sức sống, như MC Nguyễn Thụy Vân bước ra từ màn hình truyền hình. Cao 1m65, thân hình đầy đặn, quyến rũ, với làn da trắng mịn không tì vết, đôi chân thon dài, và mái tóc đen dài óng ả chảy xuống lưng như một dòng suối đêm. Đôi môi mọng đỏ, luôn cong lên trong nụ cười hoàn hảo, để lộ hàm răng trắng đều, nhưng đằng sau nụ cười ấy là một sự bất mãn không lời. Làm việc cho một công ty thiết kế nội thất cao cấp, Chân thường ở nhà, ngồi trong phòng làm việc ngập ánh sáng, những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, đôi mắt sắc sảo tập trung vào những bản vẽ. Nhưng Tú, với sự vô tư của mình, chẳng bao giờ để ý đến những khoảnh khắc Chân nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạc lõng như đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất.

Mối quan hệ giữa Chân và Hùng là một điệu tango dang dở. Hùng, dù rắn rỏi và mạnh mẽ, lại là một người chồng xa cách, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Những đêm hiếm hoi ông ở nhà, không khí giữa họ căng thẳng, đầy những lời nói không được thốt ra. Chân, với sức sống bùng cháy, khao khát một ngọn lửa sưởi ấm trái tim mình, nhưng Hùng chỉ mang về mùi muối biển và sự mệt mỏi của những chuyến đi dài. Với Tú, Chân giữ một khoảng cách lịch sự, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nồng ấm. Cậu là con riêng của Hùng, một phần của quá khứ mà cô không thuộc về. Cô làm tròn bổn phận, nhưng trái tim cô không bao giờ mở cửa cho cậu.

Đêm nay, Hùng lại ra khơi, con tàu của ông đang lướt qua đâu đó trên vùng biển châu Á, nơi sóng vỗ và gió gào. Trong ngôi nhà, Tú vẫn ngồi trên sofa, lật sách một cách vô thức. Từ phòng làm việc, ánh sáng từ laptop của Chân hắt ra qua khe cửa khép hờ. Tiếng thở dài của cô vang lên, nhỏ nhưng sắc, như một lưỡi dao cắt qua sự tĩnh lặng. Cô đứng dậy, chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ. Chân bước ra phòng khách, đôi chân thon dài di chuyển nhẹ nhàng trên sàn gỗ. Cô liếc nhìn Tú, không phải với ý định gì, mà chỉ như một thói quen.

“Đi ngủ đi, khuya rồi,” cô nói, giọng trầm và mượt, nhưng không mang chút cảm xúc. Tú gật đầu, lúng túng đóng sách lại, rồi lặng lẽ lên phòng. Chân đứng đó một lúc, ánh mắt lướt qua căn phòng trống trải, rồi quay lại phòng làm việc. Cô khép cửa, nhưng không hẳn là để làm việc. Trong bóng tối, cô ngồi xuống, đôi tay ôm lấy khuôn mặt, cảm nhận sự cô đơn đang gặm nhấm từng tế bào.

Ngôi nhà chìm vào im lặng, nhưng dưới lớp vỏ tĩnh lặng ấy, những ngọn lửa vô hình đang âm ỉ cháy, chờ ngày bùng nổ.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 2​

Sân trường cấp ba số 7 ngập trong ánh nắng yếu ớt của buổi sớm, nhưng cái không khí ngột ngạt, đầy mùi bụi và sơn cũ vẫn bám lấy từng góc hành lang. Những bức tường loang lổ của dãy phòng học như chứng nhân câm lặng cho những drama hàng ngày, và Tú, cậu học sinh lớp 10 nhỏ bé, luôn cố gắng lẩn mình trong đám đông để không ai để ý. Cậu có vẻ ngoài công tử, mái tóc chải chuốt, áo đồng phục sạch sẽ phẳng phiu, và chiếc cặp da mới toanh – dấu hiệu của một cậu bé được ba mẹ chu cấp dư dả. Nhưng chính điều đó khiến cậu trở thành mục tiêu.

Tú, mười lăm tuổi, vô tư và nhút nhát, bước đi với vai rụt lại, tay ôm chặt cặp sách như thể nó là lá chắn duy nhất. Cậu không nghĩ nhiều về thế giới xung quanh, chỉ biết đi học, ăn trưa bằng số tiền tiêu vặt hậu hĩnh mà dì Chân đưa, rồi về nhà. Nhưng hôm nay, như mọi ngày, cậu không thoát khỏi ánh mắt săn mồi của đám đàn anh lớp 12, đứng chờ ở góc khuất sau dãy phòng học, nơi ánh sáng mặt trời không chạm tới.

“Ê, công tử, lại đây!” Giọng nói trầm đục, đầy vẻ chế giễu, vang lên từ Hoàng, gã thanh niên 19 tuổi đang học lớp 12 sau một năm lưu ban. Hoàng là một hiện tượng ở trường này, không chỉ vì thành tích bất hảo mà còn vì vẻ ngoài nổi bật. Cao ráo, hơn 1m80, cơ bắp săn chắc lộ rõ dưới chiếc áo sơ mi đồng phục mở ba cúc, hắn toát lên một sức hút nguy hiểm. Gương mặt Hoàng khá điển trai, với sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài lấp lánh sự tinh ranh, và nụ cười nửa miệng luôn ẩn chứa sự lươn lẹo. Tóc nhuộm vàng cháy, rối tự nhiên, càng làm hắn trông như một ngôi sao sân khấu, nhưng là sân khấu của bạo lực và hỗn loạn. Hoàng là vận động viên thể thao xuất sắc, từng giành huy chương trong các giải đấu bóng rổ cấp trường, và sở hữu đai đen taekwondo – một danh hiệu khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng. Nhưng đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng, hắn là sản phẩm của một gia đình đổ vỡ: cha là tay giang hồ khét tiếng ở khu chợ đêm, mẹ điều hành đường dây gái gọi. Hoàng lớn lên trong sự coi thường và khinh bỉ, và hắn ghét cay ghét đắng những đứa “công tử” như Tú – những kẻ có cuộc sống dễ dàng mà hắn không bao giờ chạm tới.

Tú dừng bước, tim đập thình thịch. “Dạ… em…” Cậu lắp bắp, giọng nhỏ xíu, đôi mắt tròn xoe nhìn xuống đất. Hoàng tiến tới, đôi giày thể thao đắt tiền kêu cộp cộp trên nền xi măng. Hắn cúi xuống, mặt hắn ngang tầm với Tú, hơi thở nồng mùi thuốc lá và kẹo bạc hà. “Mày nói gì? Tao nghe không rõ,” Hoàng nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo để lộ hàm răng trắng nhưng hơi khấp khểnh, như thể chính nụ cười ấy cũng mang vết sẹo.

“Em… em không có gì đâu, anh Hoàng…” Tú run rẩy, tay lục túi áo, lấy ra vài tờ tiền nhàu nhĩ – số tiền tiêu vặt mà dì Chân đưa sáng nay. Hoàng giật lấy, lướt mắt qua chúng, rồi nhét vào túi quần jeans rách. “Coi mày kìa, công tử, tiền tiêu vặt cả tuần của tao còn không bằng một ngày của mày,” hắn nói, giọng đầy khinh miệt. Đám bạn Hoàng đứng sau cười khùng khục, một gã tóc undercut vỗ vai hắn, như thể đây là một màn trình diễn. Hoàng đẩy vai Tú, không mạnh nhưng đủ khiến cậu lảo đảo. “Cút đi, mày. Lần sau mang nhiều hơn, nghe chưa?”

Tú gật đầu lia lịa, ôm cặp chạy đi, không dám ngoảnh lại. Cậu hoảng sợ, nhưng cậu không dám nói với ai – không phải thầy cô, không phải dì Chân, và càng không phải ba Hùng, người đang ở đâu đó trên tuyến hàng hải châu Á - châu Phi. Với Tú, im lặng là cách duy nhất để tránh rắc rối.

Nhưng Hoàng không dừng lại ở việc trấn lột. Trong tiết Hóa lớp 10C, khi cô giáo Hóa, một người phụ nữ trung niên với cặp kính dày cộp và giọng nói sắc lạnh, đang viết công thức lên bảng, Hoàng ngồi cuối lớp, chân gác lên bàn, nhai kẹo cao su một cách ngạo mạn. Hắn không học, không ghi chép, chỉ nhìn cô giáo với ánh mắt giễu cợt. Rồi, như một trò đùa bệnh hoạn, hắn ném một quả bóng giấy trúng đầu một học sinh ngồi trước, gây ra tiếng cười khúc khích trong lớp.

“Hoàng! Em muốn bị đuổi học à?” Cô giáo quay lại, mặt đỏ bừng vì giận. Hoàng nhún vai, nụ cười lươn lẹo nở trên môi. “Thưa cô, em có làm gì đâu,” hắn nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy giả tạo. Rồi, như thể vừa nghĩ ra một trò vui, hắn chỉ thẳng vào Tú, đang ngồi co ro ở góc lớp. “Là thằng Tú ném đó, cô. Em thấy nó làm mà.”

Cả lớp im lặng, rồi vài tiếng xì xào vang lên. Tú ngẩng đầu, mặt trắng bệch, miệng há hốc. “Em… không phải em…” Cậu lắp bắp, giọng yếu ớt, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh của cô giáo, cậu chẳng thể nói gì thêm. Hoàng ngồi đó, khoanh tay, ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng, như một con sói vừa tóm được con mồi.

“Nguyễn Văn Tú, em đứng dậy!” Cô giáo quát. “Thứ Sáu này mời phụ huynh lên gặp tôi. Tôi không chấp nhận thái độ này!” Tú cúi đầu, tay siết chặt mép bàn, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Hoàng, như một nhát dao đâm vào lồng ngực.

Tan học, Tú bước ra khỏi lớp, đôi chân nặng như chì. Cậu không biết phải làm gì, không biết phải nói gì với dì Chân, người chắc chắn sẽ không vui khi bị gọi đến trường. Cậu chỉ biết, trong thế giới này, cậu là một con mồi nhỏ bé, và Hoàng, với sức mạnh, sự lươn lẹo, và sự tàn nhẫn, là kẻ săn mồi mà cậu không bao giờ thoát được.
 

Ông Quét Rác

Yếu sinh lý
Đm, sao truyện lủng củng thế. 19t đúp 2năm học lớp 12 lại ngồi trong lớp 10c ném bóng vào thằng lớp 10. Kĩ càng hơn tí đi chỉ viết lệnh cho AI cũng sót thì nghỉ mẹ nó đi
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 3​

Buổi chiều thứ Sáu, bầu trời xám xịt, phủ lên sân trường cấp ba Minh Đức một lớp u ám. Khánh Chân bước xuống từ chiếc Mercedes-Benz C-Class màu đen bóng, đôi giày cao gót gõ đều trên nền xi măng. Cô mặc một chiếc váy ôm sát màu xanh đậm, tôn lên thân hình đầy đặn, quyến rũ, với làn da trắng mịn và mái tóc đen dài óng ả chảy xuống lưng. Đôi môi mọng đỏ, hàm răng trắng đều lấp lánh khi cô khẽ mím môi, nhưng ánh mắt sắc sảo của cô chất chứa một cơn bão ngầm. Cô bực bội, rất bực bội. Việc phải bỏ dở buổi họp với khách hàng để đến trường nghe cô giáo than phiền về Tú – cậu con riêng của chồng – là một sự phiền hà mà cô không muốn đối mặt. Nhưng cô vẫn đến, vì bổn phận, và vì Hùng, người đang ở đâu đó giữa đại dương, sẽ không bao giờ có mặt để giải quyết những chuyện như thế này.

Khi Khánh Chân bước qua sân trường, cả không gian như ngừng lại. Đám học sinh, từ những cô bé lớp 10 đến bọn con trai lớp 12, đều ngoảnh đầu nhìn theo, miệng xuýt xoa. “Trời ơi, đẹp như người mẫu!” một cô gái thì thầm với bạn. “Mẹ kế của thằng Tú hả? Sao nó sướng thế không biết!” một gã khác nói, giọng đầy ghen tị. Tú, đi lùi lũi bên cạnh, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên. Cậu biết những ánh mắt đó, những lời xì xào đó, nhưng cậu chẳng thấy tự hào. Với cậu, dì Chân chỉ là một người xa lạ sống chung nhà, và giờ đây, cậu đang khiến cô phiền lòng.

Trong phòng giáo viên, cô Hoa, giáo viên dạy Hóa, với cặp kính dày cộp và giọng nói sắc lạnh, kể lại vụ việc quả bóng giấy với vẻ tức tối. “Tú cần được dạy dỗ lại, chị ạ. Thái độ như vậy là không thể chấp nhận!” Khánh Chân ngồi đối diện, đôi chân thon dài bắt chéo, đôi tay đan chặt trên bàn, nụ cười lịch sự nở trên môi. Nhưng bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, cô đang kìm nén cơn giận. Cô không muốn ở đây, không muốn nghe những lời phàn nàn về một đứa trẻ mà cô chẳng có chút gắn bó. “Tôi hiểu, cô. Tôi sẽ nói chuyện với cháu,” cô đáp, giọng mượt mà nhưng lạnh lẽo. Tú ngồi bên cạnh, tay siết chặt mép áo, không dám nói gì.

Cuộc gặp kết thúc, Khánh Chân đứng dậy, ánh mắt lướt qua Tú như một lưỡi dao vô hình. “Đi,” cô nói, giọng ngắn gọn, rồi bước ra khỏi phòng. Tú lật đật chạy theo, đôi chân nhỏ bé cố đuổi kịp những bước đi đầy quyết đoán của cô. Đám học sinh vẫn nhìn theo, vài gã huýt sáo khe khẽ, nhưng Khánh Chân không để tâm. Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, và chờ Tú lặng lẽ chui vào ghế phụ. Chiếc Mercedes khởi động, ánh đèn pha cắt qua màn đêm đang buông xuống, nhưng không khí trong xe nặng nề như chì. Khánh Chân không nói gì, chỉ tập trung lái xe, đôi tay siết chặt vô lăng, ánh mắt đanh lại. Tú cúi đầu, không dám nhìn cô, cảm giác tội lỗi và sợ hãi trộn lẫn trong lồng ngực.

Suốt chặng đường về, không một lời nào được thốt ra. Khi xe dừng trước ngôi nhà hai tầng, Khánh Chân chỉ nói một câu, giọng trầm và sắc: “Lên phòng đi. Đừng để chuyện này lặp lại.” Tú gật đầu, lủi thủi bước vào nhà, để lại Khánh Chân ngồi trong xe thêm vài phút, đôi tay vẫn ôm vô lăng, như thể đang cố kìm nén một thứ gì đó sắp bùng nổ.

Sáng hôm sau, Tú trở lại trường, trái tim nặng trĩu. Cậu vẫn vô tư, nhưng nỗi sợ Hoàng và đám đàn anh khiến cậu luôn rụt rè. Cậu không ngờ rằng Hoàng đã để ý đến Khánh Chân từ hôm qua, khi cô bước qua sân trường như một nữ thần. Trong giờ ra chơi, khi Tú đang đi ngang khu nhà kho cũ kỹ phía sau trường, một bàn tay rắn như thép túm lấy vai cậu, kéo mạnh. Tú giật mình, suýt ngã, và khi ngẩng lên, cậu thấy Hoàng đứng đó, cao lớn, cơ bắp nổi rõ dưới áo sơ mi đồng phục. Đôi mắt hẹp dài của hắn lấp lánh sự nham nhở, nụ cười điển trai nhưng độc ác nở trên môi.

“Ê, công tử, vào đây tao hỏi cái,” Hoàng nói, giọng trầm nhưng đầy đe dọa, kéo Tú vào nhà kho. Cánh cửa gỗ cũ kẽo kẹt khép lại, để lại không gian tối tăm, nồng mùi bụi và dầu máy. Tú run rẩy, lùi lại cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo. “Dạ… anh Hoàng… em… em làm gì sai hả?” Cậu lắp bắp, giọng yếu ớt, đôi mắt tròn xoe đầy hoảng sợ.

Hoàng khoanh tay, cúi xuống, mặt hắn gần sát mặt Tú. “Mày đừng giả ngu. Người phụ nữ hôm qua, là mẹ mày hả?” Hắn nhếch mép, giọng đầy tò mò bệnh hoạn. Tú run lẩy bẩy, không hiểu tại sao Hoàng lại hỏi về dì Chân, nhưng dưới ánh mắt sắc như dao của hắn, cậu không dám giấu giếm. “Dạ… là dì Chân… mẹ kế của em…, có gì vậy anh Hoàng…?” Cậu khai hết, từ việc dì Chân làm thiết kế nội thất, đến chuyện ba cậu là thuyền trưởng thường xuyên vắng nhà.

Hoàng nghe xong, bật cười khan, tiếng cười vang vọng trong nhà kho. “Vậy à. Mày đúng là đồ vô dụng"Hắn vỗ vai Tú, mạnh đến mức cậu suýt khuỵu. “Cút đi.” Tú vội vàng chạy khỏi nhà kho, trong lòng hoang mang tột độ.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 4​

Sân trường cấp ba Minh Đức vẫn ngập trong cái không khí ngột ngạt quen thuộc, với những bức tường loang lổ và tiếng xì xào của đám học sinh. Tú,bước đi lặng lẽ, chiếc cặp da ôm chặt trước ngực. Từ sau vụ việc ở nhà kho, cậu cứ nghĩ Hoàng sẽ tiếp tục bắt nạt, thậm chí còn ác hơn. Nhưng lạ thay, vài ngày nay, Hoàng bỗng thay đổi. Gã, không còn chặn đường trấn lột hay đẩy vai cậu nữa. Thay vào đó, hắn tỏ ra tử tế một cách kỳ lạ, khiến Tú vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Hôm đó, giờ ra chơi, Tú đang ngồi ở góc sân, cô đơn và lặng lẽ thì Hoàng xuất hiện. Hắn mặc áo sơ mi đồng phục mở hai cúc, để lộ cơ ngực săn chắc và một phần hình xăm mờ nhạt. Đôi giày thể thao đắt tiền kêu cộp cộp trên nền xi măng khi hắn tiến tới, nụ cười nửa miệng lấp lánh dưới nắng. “Ê, Tú, sao ngồi đây có mình ên vậy?” Hoàng nói, giọng trầm nhưng không còn đe dọa như trước. Tú giật mình “Dạ… em… ngồi chơi thôi, anh Hoàng…” Cậu lắp bắp, đôi mắt tròn xoe nhìn Hoàng, không hiểu tại sao gã đàn anh khét tiếng này lại đột nhiên thân thiện. Hoàng cười khẽ, nụ cười điển trai nhưng ẩn chứa sự lươn lẹo mà Tú quá vô tư để nhận ra. “Thư giãn đi, tao đâu có ăn thịt mày,” hắn nói, vỗ vai Tú, nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cậu rụt lại. “Nhà mày thế nào rồi? Mẹ kế mày… ờ, dì Chân, đúng không? Có gì vui kể tao nghe.”

Tú chớp mắt, không ngờ Hoàng lại hỏi về gia đình mình. Cậu ngập ngừng, nhưng sự tử tế bất ngờ của Hoàng khiến cậu hạ thấp cảnh giác. Với bản tính vô tư, Tú bắt đầu kể, giọng nhỏ nhưng đầy nhiệt tình. “Dạ, nhà em bình thường thôi, anh. Ba em là thuyền trưởng, đi biển hoài, ít khi ở nhà. Dì Chân thì làm thiết kế nội thất, hay ở nhà làm việc. Nhưng mà…” Cậu ngập ngừng, rồi như được khích lệ bởi ánh mắt tò mò của Hoàng, cậu kể tiếp. “Em thấy dì Chân với ba em hay cãi nhau. Không to tiếng đâu, nhưng kiểu… chiến tranh lạnh á. Lâu lâu em nghe dì Chân nói gì đó kiểu ba em không quan tâm dì.”

Hoàng gật gù, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hẹp dài lấp lánh một tia sáng khó đoán. “Ồ vậy hả? Chắc mày cũng hay buồn chuyện nhà hả?” Hắn nói, giọng có vẻ chân thành, nhưng trong đầu, hình ảnh Khánh Chân hiện lên rõ mồn một – thân hình đầy đặn, đôi chân thon dài, mái tóc đen óng ả, và đôi môi mọng đỏ khiến hắn thèm chảy nước miếng từ cái ngày thấy cô bước vào sân trường. Hắn siết tay, cố che giấu sự háo hức, nhưng nụ cười trên môi càng trở nên nham nhở.

Tú không nhận ra gì, chỉ gật đầu, tiếp tục kể với sự ngây thơ của một đứa trẻ. “Dạ, có lần em đi xuống bếp uống nước khuya, nghe dì Chân nói gì đó với ba em. Dì năn nỉ ba làm gì đó, em không rõ, nhưng ba em bảo mệt lắm, muốn ngủ sớm. Dì Chân nghe xong im lặng luôn.” Cậu kể xong, chớp mắt nhìn Hoàng, như chờ một lời khuyên.

Hoàng bật cười khan, tiếng cười vang vọng trong góc sân vắng. “Thằng này ngu thiệt,” hắn nghĩ thầm, đầu gật gù ra vẻ thông cảm. “Tội ba mày ghê, công tử. Đi biển chắc mệt, mà mẹ kế mày thì… ờ, tao cũng không biết nữa?” Hắn vỗ vai Tú mạnh hơn, khiến cậu suýt ngã. “Thôi, kể thế đủ rồi. Tao đi chơi đây?” Hắn đứng dậy, vươn vai, cơ bắp nổi rõ dưới áo sơ mi, rồi bước đi, để lại Tú ngồi đó, vẫn ngơ ngác không hiểu tại sao Hoàng lại quan tâm đến gia đình mình.

Trong đầu Hoàng, những mảnh ghép bắt đầu xếp lại. Hắn không quan tâm đến Tú – thằng nhóc công tử yếu ớt mà hắn luôn coi thường. Nhưng Khánh Chân, người phụ nữ với vẻ đẹp sắc sảo, quyến rũ đến mức ám ảnh, là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Hắn nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự tàn nhẫn và ham muốn, như một con thú săn mồi vừa đánh hơi thấy con mồi ngon. Tú, với sự vô tư của mình, không hề biết rằng mỗi lời cậu nói đang mở ra một cánh cửa dẫn đến bóng tối.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 5​

Màn đêm buông xuống, phủ lên ngôi nhà hai tầng một lớp bóng tối nặng nề, chỉ được xua tan bởi ánh đèn vàng ấm từ phòng khách. Bên trong, tiếng nước chảy róc rách vang lên từ phòng tắm trên lầu, nơi Tú đang tắm, chuẩn bị xuống ăn tối với dì Chân. Cậu vô tư, như mọi ngày, không nghĩ gì ngoài việc lấp đầy cái bụng đói sau một ngày dài ở trường.

Chuông cửa reo lên, âm thanh sắc lạnh cắt ngang không gian tĩnh lặng. Khánh Chân, đang trong bếp dọn mấy món ăn lên bàn, khựng lại. Cô mặc một chiếc váy lụa màu kem, ôm sát cơ thể, tôn lên thân hình đầy đặn, quyến rũ. Mái tóc đen dài đã được buộc cao, đôi môi mọng đỏ khẽ mím lại khi cô lau tay vào tạp dề, bước ra mở cửa. Trước mặt cô là Hoàng, gã thanh niên 19 tuổi cao ráo, cơ bắp, với mái tóc vàng cháy và gương mặt điển trai nhưng lấc cấc. Hắn mặc áo thun đen bó sát, khoe cơ ngực săn chắc, và quần jeans rách, đôi giày thể thao bẩn thỉu tương phản với vẻ ngoài bóng bẩy. Trong tay hắn là một chiếc máy tính bỏ túi còn mới.

“Dạ, cháu là bạn của Tú,” Hoàng nói, giọng trơn tru như bôi dầu. “Hôm nay thấy cái máy tính này ở trường, nghĩ chắc của Tú nên mang qua trả.” Hắn liếc nhanh qua Khánh Chân, ánh mắt lướt từ đôi chân thon dài lên khuôn mặt cô, nơi đôi môi đỏ và hàm răng trắng đều khiến tim hắn đập mạnh. Hắn cố kìm nén, nhưng trong đầu, hình ảnh cô từ hôm ở trường vẫn ám ảnh, khiến hắn thèm thuồng.

Khánh Chân nhướng mày, ánh mắt sắc sảo nhưng lạnh lẽo. “Cảm ơn cháu,” cô nói, nhận chiếc máy tính, giọng lịch sự nhưng không nồng ấm. Cô không quen Hoàng, và sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến cô hơi khó chịu. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm, tiếng bước chân lẹp kẹp vang lên từ cầu thang. Tú, tóc còn ướt, mặc áo thun và quần đùi, xuất hiện ở phòng khách. Cậu sững người khi thấy Hoàng đến nhà bất ngờ như vậy.

“Dì… anh Hoàng…” Tú lắp bắp, đôi mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Khánh Chân quay lại, ánh mắt cô sắc như dao khi nhìn cậu. “Tú, sao cháu lại để quên đồ ở trường thế này? Cẩn thận chút đi, lần sau đừng để người khác phải mang đến tận nhà!” Cô nói, giọng trách móc, đặt chiếc máy tính xuống bàn. Tú cúi đầu, lúng túng. “Dạ… nhưng… con không…” Cậu muốn nói rằng mình không để quên gì, nhưng trước ánh mắt của Hoàng, cậu im bặt. Hoàng nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng, nhưng không ai để ý.

Khánh Chân thở dài, rồi quay sang Hoàng, thái độ đột nhiên dịu lại. “Cháu đã mang đồ qua, ở lại ăn cơm với cô và Tú luôn nhé?” Cô mỉm cười, nụ cười hoàn hảo nhưng không hẳn chân thành, chỉ là phép lịch sự của một người phụ nữ quen giao tiếp. Hoàng sướng rơn, gật đầu ngay. “Dạ, được cô mời thì cháu không dám từ chối!” Hắn nói, giọng mồm mép, ánh mắt lướt qua cô với sự táo bạo mà cô không nhận ra.

Bữa cơm diễn ra trong phòng ăn nhỏ, dưới ánh đèn vàng ấm áp. Khánh Chân ngồi đầu bàn, vẫn xinh đẹp như một bức tranh, đôi tay thon dài gắp thức ăn với sự thanh lịch. Tú ngồi đối diện, cắm mặt vào bát cơm, ăn một cách máy móc, đầu óc rối bời vì không hiểu tại sao Hoàng lại ở đây. Hoàng, ngồi cạnh cậu, thoải mái như ở nhà, vừa ăn vừa mồm mép. “Cô nấu ngon thiệt, mấy món này cháu ăn ở quán cũng không bằng! Cô đúng là khéo tay, Tú và ba nó đúng là hạnh phúc quá mà!” Hắn nói, nụ cười điển trai nở trên môi, nhưng ánh mắt lại lấp lánh một tia nham nhở.

Khánh Chân cười nhẹ, lần đầu tiên trong tối nay trông cô có vẻ thư giãn. “Cảm ơn cháu, lâu rồi không có ai khen cô nấu ăn,” cô đáp, giọng mượt mà. Cô thấy Hoàng phong trần, có vẻ láo láo nhưng vui tính, khác hẳn sự tẻ nhạt của những bữa cơm chỉ có cô và Tú. Với cô, hắn chỉ là một cậu nhóc bạn của con trai, không hơn không kém, và sự hiện diện của hắn làm không khí bớt nặng nề. “Cháu cùng lớp với Tú hả ? Ba mẹ cháu làm nghề gì?” Cô hỏi, tò mò.

Hoàng nhún vai, gắp một miếng cá, ánh mắt lướt qua cô. “Dạ, nhà cháu làm nghề tự do. Việc nào kiếm được tiền thì làm ạ !” Hắn tỉnh bơ, giọng trơn tru, che giấu sự thật về gia đình bất hảo của mình. Khánh Chân gật đầu, không hỏi thêm, nhưng cô cười, và nụ cười ấy khiến Hoàng siết chặt đũa trong tay, tim đập mạnh.

Tú, ngồi bên cạnh, không nói gì. Cậu cắm mặt ăn, không nhận ra không khí đang thay đổi. Cậu không biết Hoàng đang chơi một trò chơi nguy hiểm, rằng chiếc máy tính bỏ túi chỉ là cái cớ, rằng mỗi lời khen của Hoàng đều là một bước đi tính toán. Với Tú, Hoàng chỉ là anh Hoàng, người đột nhiên tử tế, và cậu quá vô tư để nghi ngờ.

Khi bữa cơm kết thúc, Hoàng đứng dậy, cảm ơn Khánh Chân với nụ cười rạng rỡ. “Cám ơn cô vì bữa ăn, ngon quá. Ước gì được cô nấu ăn cho ăn nữa. Để cháu phụ cô một tay ạ !” rồi lăng xăng bưng bê dọn dẹp, thấy nó nhanh nhảu vậy, Khánh Chân cũng thấy hài lòng
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 6​

Cánh cửa chính khép lại, tiếng bước chân của Hoàng dần xa, hòa vào màn đêm tĩnh lặng. Trong ngôi nhà hai tầng, ánh đèn vàng từ phòng ăn vẫn hắt lên, chiếu sáng khuôn mặt Khánh Chân, giờ đây đã mất đi nụ cười lịch sự. Cô đứng đó, tay chống hông, đôi mắt sắc sảo lườm Tú. Chiếc váy lụa màu kem ôm sát cơ thể cô, tôn lên thân hình đầy đặn, quyến rũ, nhưng bầu không khí quanh cô giờ đây lạnh lẽo như gió biển. Đôi môi mọng đỏ mím chặt, hàm răng trắng đều lộ ra khi cô lên tiếng, giọng trầm và sắc.

“Tú, đứng lại đó. Hoàng là ai? Sao con lại quen một đứa như vậy?” Khánh Chân chất vấn, ánh mắt cô như lưỡi dao, khiến Tú giật mình, suýt làm rơi chiếc đĩa trên tay. Cậu cúi đầu, đôi mắt tròn xoe lấp lánh sự hoảng sợ, tay siết chặt mép áo. “Dạ… anh Hoàng… học chung nhưng lớn hơn... ảnh bị lưu ban…” Tú lắp bắp, giọng nhỏ xíu, không dám ngẩng lên. Ánh mắt nghiêm khắc của dì Chân khiến cậu run rẩy, như thể đang đứng trước một cơn bão.

Khánh Chân khoanh tay, bước tới gần, đôi chân trần lướt nhẹ trên sàn gỗ. “Đàn anh? Dì thấy thằng nhóc đó lấc cấc, không giống người tử tế. Con kể dì nghe, nó là đứa thế nào?” Cô nói, giọng đầy nghi ngờ. Cô không phải người dễ bị đánh lừa. Hoàng, với mái tóc vàng cháy, dáng vẻ phong trần, và nụ cười có phần đê tiện, có gì đó khiến cô cảnh giác. Dù hắn vui tính trong bữa cơm, cô không thể bỏ qua cảm giác rằng hắn không thuộc về một gia đình đàng hoàng.

Tú nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Cậu không muốn kể, nhưng ánh mắt của dì Chân không cho phép cậu giấu giếm. “Dạ… Con nghe nói ba ảnh là… là dân giang hồ, mẹ ảnh thì… thì làm gì đó không tốt, con không rõ. Ảnh hay bắt nạt con, …” Tú kể, giọng run run, đôi tay bấu chặt vào nhau. “Ảnh cao lắm, cơ bắp, giỏi thể thao, có đai đen taekwondo… nhưng mấy hôm nay ảnh tử tế hơn, không bắt nạt con nữa. Con… con không biết tại sao…”

Khánh Chân nghe xong, khuôn mặt cô đanh lại. Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt lấp lánh một tia giận dữ. “Giang hồ? Mẹ làm gì đó không tốt? Tú, con ngây thơ quá rồi. Một đứa như vậy mà con cũng để nó đến nhà mình?” Cô quát, giọng không to nhưng sắc như dao. “Từ giờ không được qua lại với Hoàng nữa, nghe rõ chưa? Con còn nhỏ, không biết nhìn người. Để dì biết con còn dính dáng đến nó, dì sẽ nói với ba con!” Cô dừng lại, hít sâu, cố kìm nén cơn bực tức. “Về phòng học bài đi. Đừng để dì phải nhắc lại.”

Tú gật đầu lia lịa, lủi thủi bước lên cầu thang, đôi chân nặng như chì. Cậu không hiểu tại sao dì Chân giận dữ đến vậy, nhưng cậu sợ, sợ cả dì và Hoàng. Với cậu, thế giới này quá phức tạp, và cậu chỉ muốn né tránh mọi rắc rối. Cánh cửa phòng cậu khép lại, để lại Khánh Chân đứng một mình trong phòng ăn, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt cô, nơi sự nghiêm khắc dần nhường chỗ cho một cảm giác khó định nghĩa.

Cô bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, ngồi xuống trước chiếc laptop. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên làn da trắng mịn, làm nổi bật đôi môi đỏ và đôi mắt sắc sảo. Cô định tiếp tục công việc thiết kế nội thất, nhưng đầu óc cô cứ quẩn quanh, không thể tập trung. Hình ảnh Hoàng hiện lên – gã thanh niên cao ráo, cơ bắp săn chắc, nụ cười điển trai nhưng đểu, và ánh mắt táo bạo khi nhìn cô trong bữa cơm. Cô cau mày, tự nhủ hắn chỉ là một thằng nhóc hỗn hào, con của một gia đình bất hảo, không đáng để cô bận tâm. Nhưng cô không thể phủ nhận rằng hắn có sức hút, một sự phong trần, vui tính, khác hẳn sự tẻ nhạt của những ngày dài chỉ có cô và Tú trong ngôi nhà này.

Khánh Chân thở dài, ngả người ra ghế, tay vuốt mái tóc đen dài. “Mình nghĩ gì thế này?” Cô lẩm bẩm, lắc đầu như để xua đi ý nghĩ ngớ ngẩn. Bất giác lúc ấy, tay Khánh Chân luồn dưới váy ngủ, vuốt ve phần dưới đang trở nên ướt đẫm. Cô giật mình, rút tay ra, khuôn mặt nóng bừng, như thể vừa bị bắt quả tang. Nhưng sâu trong tâm trí, một tia tò mò nhỏ bé đã nhen nhóm, như ngọn lửa vô hình trong bóng tối.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 7​

Chiều tà, ánh nắng vàng cam nhạt dần, phủ lên con đường dẫn vào công viên một lớp bụi mờ, như thể cả thế giới đang chìm vào giấc ngủ uể oải. Trong nhà, Tú ngồi trên sofa, tay lật lật cuốn sách vật lý, đôi mắt tròn xoe lơ đãng. Cậu không muốn ra ngoài, không muốn làm gì ngoài việc tránh rắc rối, nhưng chuông cửa reo lên, sắc lạnh như một lời cảnh báo. Cậu giật mình, tim đập thình thịch, linh cảm chẳng lành khi nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Khánh Chân, đang trong bếp chuẩn bị bữa tối, lau tay vào tạp dề, bước ra mở cửa. Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên thân hình đầy đặn, quyến rũ. Mái tóc đen dài óng ả buông xõa, đôi môi mọng đỏ khẽ mím, ánh mắt sắc sảo quét qua người đứng ngoài cửa. Là Hoàng, hắn mặc áo thun xám và quần jeans rách, tay ôm một quả bóng rổ, nụ cười ranh mãnh nở trên môi, ánh mắt lấp lánh một tia táo bạo.

“Dạ, chào dì,” Hoàng nói, giọng trơn tru, “Cháu muốn rủ Tú ra công viên gần đây chơi bóng rổ, giúp nó tập thể thao cho khỏe mạnh. Dì cho phép nha?” Hắn nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lướt nhanh qua thân hình cô, từ đôi chân thon dài đến khuôn mặt hoàn mỹ, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Khánh Chân khoanh tay, đôi chân trần đứng vững trên sàn gỗ, ánh mắt lạnh lẽo. Cô muốn từ chối, muốn đóng sầm cửa lại, nhưng lý do của Hoàng quá chính đáng. Tú, cậu con riêng nhút nhát, gầy gò, đúng là cần tập thể thao để khỏe hơn, và cô không thể tìm ra cớ gì để cấm. Cô liếc vào phòng khách, thấy Tú đứng đó, tay siết chặt cuốn sách, khuôn mặt trắng bệch đầy lo lắng. Cậu biết dì Chân đã cấm, nhưng cậu cũng sợ Hoàng, sợ ánh mắt sắc như dao và bàn tay từng túm áo cậu ở nhà kho. Nếu từ chối, cậu biết mình sẽ no đòn.

“Được rồi,” Khánh Chân nói, giọng trầm, lãnh đạm. “Nhưng hai đứa về sớm, trước khi trời tối. Con nghe rõ chưa, Tú?” Cô nhìn cậu, ánh mắt không giận dữ nhưng lạnh như băng. Tú gật đầu lia lịa, lắp bắp: “Dạ… con… con biết rồi, dì…” Cậu lủi thủi lấy đôi giày thể thao, không dám nhìn Khánh Chân.

Hoàng gật đầu, ánh mắt hắn lấp lánh sự đắc thắng. “Dạ, cảm ơn dì nhiều! Cháu sẽ đưa Tú về đúng giờ,” hắn nói, giọng mượt mà, rồi vỗ vai Tú, mạnh đến mức cậu suýt ngã. “Đi thôi, ráng chơi thể thao cho khỏe ra!” Hắn quay người, bước ra sân, quả bóng rổ xoay tít trên ngón tay, như một màn trình diễn nhỏ để thu hút ánh nhìn của Khánh Chân.

Khánh Chân đứng ở cửa, nhìn theo hai bóng dáng khuất dần trên con đường dẫn đến công viên. Cô không nói gì, chỉ mím môi, ánh mắt cô chất chứa một tia nghi ngờ. Cô biết Hoàng không đơn giản, biết hắn không phải loại người vô tư đến chỉ để giúp Tú tập thể thao. Nhưng cô không có bằng chứng, và lý do của hắn quá hợp lý để từ chối. Cô quay vào nhà, trở lại bếp, nhưng tâm trí cô không còn ở đó. Một cảm giác kỳ lạ, như luồng gió lạnh lùa qua khe cửa, khiến cô khựng lại, tay vô thức siết chặt mép bàn.

Tại công viên, Hoàng dẫn bóng, động tác nhanh nhẹn, cố ý thể hiện sự điêu luyện trước mặt Tú. “Ném đi, mày! Đừng có yếu như con gái!” Hắn quát, ném bóng về phía cậu, ánh mắt lấp lánh sự chế giễu. Tú vụng về bắt bóng, ném hụt, khiến Hoàng bật cười khan. “Trời, mày đúng là vô dụng, công tử,”
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 8​

Trời đã tối mịt khi hai bóng dáng lững lờ xuất hiện trước cổng. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên con đường vắng, hắt bóng Tú và Hoàng, một cậu bé gầy gò, mồ hôi nhễ nhại, và một gã thanh niên cao ráo, bước đi ung dung với quả bóng rổ kẹp dưới nách. Công viên giờ đây chỉ còn là một ký ức mờ nhạt, nơi Tú vụng về ném bóng và Hoàng, với nụ cười nham nhở, liên tục chế giễu cậu. Tú lê bước, đôi chân mỏi nhừ, lòng nặng trĩu vì đã không về sớm như dì Chân dặn. Cậu liếc Hoàng, muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt sắc lẻm của gã khiến cậu im bặt.

Hoàng gõ cửa, tiếng gõ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Khánh Chân mở cửa, đôi chân trần lướt nhẹ trên sàn gỗ, mái tóc đen dài óng ả buông xõa, chiếc váy lụa màu xanh nhạt ôm sát cơ thể, tôn lên thân hình đầy đặn, quyến rũ. Đôi môi mọng đỏ khẽ mím, ánh mắt sắc sảo quét qua Tú, rồi dừng lại ở Hoàng. Cô không nói gì ngay, chỉ khoanh tay, ánh mắt lãnh đạm nhưng mang một tia không hài lòng. “Con về muộn rồi, Tú,” cô nói, giọng trầm, không giận dữ nhưng đủ khiến Tú cúi đầu, lắp bắp: “Dạ… con… con xin lỗi, dì…”

Hoàng, đứng bên cạnh, lập tức lên tiếng, giọng mượt mà như bôi dầu. “Dạ, tại cháu, dì ơi. Tụi cháu chơi vui quá, không để ý giờ. Cháu xin lỗi vì để Tú về muộn.” Hắn nghiêng đầu, nụ cười điển trai nở trên môi, ánh mắt lấp lánh sự chân thành giả tạo. Hắn biết Khánh Chân không ưa mình, biết cô đã cấm Tú qua lại với hắn, nhưng hắn cũng biết cách dùng cái miệng dẻo quẹo để lấp liếm. “Dì đừng giận Tú, nó chơi bóng tiến bộ lắm, mai mốt khỏe hơn, không bị tụi ở trường bắt nạt nữa,” hắn thêm vào, giọng vừa đủ thuyết phục, ánh mắt lướt nhanh qua đôi chân thon dài của cô.

Khánh Chân mím môi, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng cô không phản bác. Cô không muốn Hoàng ở lại, không muốn gã thanh niên lấc cấc này bước vào nhà mình lần nữa, nhưng trời đã tối, và phép lịch sự khiến cô không nỡ để hắn bụng đói trở về. “Thôi, vào nhà đi,” cô nói, giọng trơn tru nhưng không nồng ấm. “Ăn cơm với dì và Tú rồi về, đừng để muộn hơn nữa.” Cô quay người, bước vào bếp, để lại Tú và Hoàng đứng ở cửa.

Tú sững sờ, không ngờ dì Chân lại mời Hoàng ở lại. Cậu liếc Hoàng, thấy nụ cười đắc thắng thoáng qua trên gương mặt điển trai của hắn, và một linh cảm xấu dâng lên trong lòng. Nhưng cậu quá nhút nhát, quá vô tư để hiểu đó là gì. “Đi thôi, công tử,” Hoàng thì thầm, vỗ vai cậu mạnh đến mức cậu suýt ngã, rồi bước vào nhà, quả bóng rổ đặt xuống góc phòng khách.

Bữa cơm diễn ra trong phòng ăn nhỏ, dưới ánh đèn vàng ấm áp. Khánh Chân ngồi đầu bàn, đôi tay thon dài gắp thức ăn với sự thanh lịch, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng đôi môi đỏ thỉnh thoảng cong lên khi Hoàng nói gì đó hài hước. Tú ngồi đối diện, cắm mặt vào bát cơm, ăn một cách máy móc, đầu óc rối bời vì sự hiện diện của Hoàng. Hắn, ngồi cạnh cậu, thoải mái như ở nhà, vừa ăn vừa mồm mép.

“Dì nấu ăn ngon thiệt, món canh này cháu ăn hoài không chán!” Hoàng nói, giọng rổn rảng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Khánh Chân. “Hồi nhỏ, mẹ cháu không hay nấu, nên cháu toàn ăn ngoài. Gặp dì đúng là có phúc!” Hắn cười, nụ cười rạng rỡ nhưng ẩn chứa sự tính toán, như thể mỗi lời đều được chọn lọc để lấy lòng cô. Hắn kể một câu chuyện về lần đi biển với bạn, thêm thắt vài chi tiết hài hước, khiến Khánh Chân bật cười khẽ, dù cô cố giữ vẻ ngoài lạnh lùng.

“Cháu nói quá rồi,” Khánh Chân đáp, giọng mượt mà, nụ cười xã giao nở trên môi. Cô biết Hoàng không phải đứa ngoan hiền, biết hắn lớn lên trong một gia đình bất hảo, nhưng cái miệng dẻo quẹo và sự tự tin của hắn khiến cô thoáng thiện cảm. Hắn khác với Tú, cậu con riêng nhút nhát, luôn cúi đầu, và khác với Hùng, người chồng chỉ mang về mùi muối biển và sự mệt mỏi. Hoàng, dù lấc cấc, có một sức sống khiến không khí bữa cơm bớt tẻ nhạt. Nhưng cô vẫn cảnh giác, ánh mắt sắc sảo không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào – từ cách hắn nhìn cô lâu hơn cần thiết, đến cách hắn “vô tình” chạm tay vào ly nước gần tay cô.

“Cháu kể chuyện hay thật,” cô nói, giọng nửa đùa nửa thật, rồi đứng dậy dọn bát. “Nhưng ăn xong thì về sớm, nhà dì không giữ khách khuya.” Cô liếc Hoàng, ánh mắt như nhắc nhở, nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi, vừa lịch sự vừa xa cách.

Hoàng gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng. “Dạ, cháu biết mà, dì! Cảm ơn dì nhiều!”. Khi Hoàng rời đi, bóng hắn khuất sau cánh cổng, Khánh Chân đứng ở cửa, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt cô. Cô mím môi, ánh mắt chất chứa một tia suy tư. Cô không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng, với sự táo bạo và cái miệng dẻo quẹo, đã để lại một dấu ấn nhỏ trong tâm trí cô, như một hạt giống gieo vào mảnh đất khô cằn.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 9​

Những buổi chiều trong ngôi nhà của Khánh Chân dần mang một nhịp điệu mới, như nhịp tim chậm rãi của một sinh vật đang tỉnh giấc. Dạo này Hoàng hay đến nhà Tú, khi thì rủ cậu chơi bóng rổ ở công viên, khi thì ngồi trong phòng khách chơi game với cậu. Mấy đứa du côn trong trường từng trấn lột tiền Tú, giờ tránh xa, sợ cái bóng của Hoàng. Tú, vô tư và ngây thơ, cảm thấy nhẹ nhõm, không còn đề phòng, chỉ nghĩ Hoàng là một người anh đáng tin.

Khánh Chân, người mẹ kế sắc sảo, cũng dần thay đổi. Cô từng nghi ngờ Hoàng, từng muốn Tú không tiếp xúc với Hoàng, nhưng vẫn chưa thấy nó gây chuyện gì. Không trấn lột, không hỗn láo trong nhà, không dấu hiệu nào cho thấy nó nguy hiểm như cô từng nghĩ. Cô vẫn nhắc Tú cẩn thận, giọng trầm và lạnh: “Con đừng để Hoàng dẫn đi đâu lung tung, nghe chưa?” Nhưng cô không xét nét nữa, để mặc Hoàng qua lại, phần vì mệt mỏi với những lo toan của riêng mình, phần vì cái miệng dẻo quẹo của hắn khiến những buổi tối bớt tẻ nhạt. Với Hùng, người chồng thuyền trưởng, vẫn ở đâu đó trên tuyến hàng hải châu Á - châu Phi, ngôi nhà này chỉ còn là một cái lồng đẹp đẽ, và Hoàng, dù chưa được tin tưởng, đang mang đến một luồng gió lạ.

Một buổi tối, ánh đèn vàng từ phòng ăn hắt lên, chiếu sáng bàn ăn với những món ngon. Khánh Chân, trong chiếc váy lụa màu kem ôm sát cơ thể, tôn lên thân hình đầy đặn, quyến rũ, đứng dọn bát đĩa. Mái tóc đen dài óng ả buông xõa, đôi môi mọng đỏ khẽ cong khi cô nghe Hoàng kể một câu chuyện hài hước về lần hắn làm đổ kem lên thầy giám thị ở trường. “Cháu đúng là rắc rối,” cô nói, giọng nửa đùa nửa thật, ánh mắt sắc sảo lướt qua hắn, mỉm cười.

Tú ngồi đối diện, cắm mặt vào bát cơm, ăn một cách máy móc, không để ý đến không khí đang thay đổi. Cậu vô tư, chỉ vui vì Hoàng không bắt nạt mình nữa, và dì Chân dường như cũng không giận. Hoàng, ngồi cạnh cậu, thoải mái như ở nhà, đứng dậy phụ Khánh Chân dọn bàn, một hành động hiếm hoi khiến cô thoáng ngạc nhiên. “Dạ, để cháu giúp dì, ngồi hoài cũng ngại,” hắn nói, giọng mượt mà, nụ cười điển trai nở trên môi, nhưng ánh mắt lấp lánh một tia táo bạo.

Khi Khánh Chân cúi xuống nhặt một chiếc đũa rơi, Hoàng bước tới, tay cầm chồng bát, và trong một khoảnh khắc – không biết vô tình hay cố ý – tay hắn chạm vào mông cô, nhẹ nhưng đủ để cảm nhận sự mềm mại qua lớp váy lụa. Một luồng điện giật chạy khắp người Khánh Chân, từ đầu ngón tay đến sống lưng, khiến cô khựng lại, hơi thở chợt hẫng. Cô đứng thẳng, ánh mắt sắc như dao lướt qua Hoàng, nhưng thay vì giận dữ, một cảm giác kỳ lạ, vừa nguy hiểm vừa kích thích, trỗi dậy trong cô. Cô mím môi, không lên tiếng, chỉ tiếp tục dọn bát, như thể chẳng có gì xảy ra. Hoàng, nhận ra sự im lặng của cô, nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự đắc thắng, nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ mang bát ra bếp. Sau khi dọn xong, Hoàng xin phép ra về.

Khánh Chân gật đầu, ánh mắt vẫn lãnh đạm. “Về cẩn thận,” cô nói, giọng trơn tru, nhưng tay cô, khi lau bàn, siết chặt khăn hơn bình thường. Khi cánh cửa khép lại, cô đứng một mình trong phòng ăn, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt cô, nơi một tia suy tư lướt qua.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 10​

Buổi chiều, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên phòng khách, nơi những hạt bụi lơ lửng trong không khí như những bí mật chưa được nói ra. Chuông cửa reo lên, một âm thanh sắc lạnh cắt ngang sự tĩnh lặng. Khánh Chân, trong chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần dài mềm mại, tôn lên dáng người thanh thoát, bước ra mở cửa. Mái tóc đen dài buộc cao, vài sợi lòa xòa trên gáy, đôi môi mọng đỏ khẽ mím khi cô thấy Hoàng đứng đó, tay cầm một hộp bánh ngọt, nụ cười thường trực trên môi.

“Dạ, chào dì,” Hoàng nói, giọng mượt mà, ánh mắt lấp lánh táo bạo. “Cháu đi ngang tiệm bánh, thấy hộp này ngon nên mua cho dì với Tú ăn thử. Cháu vào được không?” Hắn nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt không rời khỏi Khánh Chân, như thể đang tìm kiếm một kẽ hở trong lớp vỏ lạnh lùng của cô.

Khánh Chân nhướng mày, ánh mắt sắc sảo quét qua hắn. Cô gật đầu. “Vào đi,” cô nói, giọng trơn tru, nhận hộp bánh rồi đặt lên bàn. Hoàng bước vào, ánh mắt lướt qua phòng khách, dừng lại ở chiếc kệ sách gỗ cạnh tường, nơi vài cuốn sách nằm lệch vì vít lỏng. “Dạ, kệ này hư hả dì? Để cháu sửa cho, nhà cháu hồi nhỏ cũng hay lỏng vít thế này,” hắn nói, giọng nhiệt tình, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tính toán. Khánh Chân ngập ngừng, không muốn hắn đụng vào đồ trong nhà, nhưng kệ sách đúng là đang lung lay, và cô không muốn gọi thợ chỉ vì chuyện nhỏ. Cô gật đầu, rồi quay lại sofa, ngồi xuống xem lại bản vẽ thiết kế trên máy tính.

Hoàng lấy tua vít từ hộp đồ nghề cũ trong góc nhà, bắt đầu tháo vít, nhưng ánh mắt hắn không ngừng liếc Khánh Chân. Khi cô đứng dậy, bước tới kiểm tra, Hoàng cố ý di chuyển, vai hắn chạm nhẹ vào ngực cô, đủ để cô cảm nhận hơi ấm qua lớp áo mỏng. Khánh Chân khựng lại, một luồng điện giật chạy khắp người, khiến tim cô đập nhanh. Cô lườm hắn, ánh mắt sắc như dao, nhưng không có giận dữ, chỉ là một cái nhìn bối rối, như thể cô đang đấu tranh với chính mình. Hoàng đáp lại bằng ánh mắt đắc thắng. “Dạ, cháu xin lỗi,” hắn nói, giọng giả lả, nhưng tay hắn, khi đưa tua vít cho cô kiểm tra, cố ý lướt qua mu bàn tay cô, ngón tay chạm vào da cô một cách chậm rãi, nhạy cảm.

Khánh Chân không nói gì, chỉ rút tay về, ánh mắt lườm nhẹ lần nữa. Cô không hưởng ứng, không mỉm cười, nhưng cũng không trách mắng, như thể cô đang đứng trên một sợi dây mỏng manh, không biết phải tiến hay lùi. Sự táo bạo của Hoàng, rõ ràng hơn, nhạy cảm hơn, khiến cô nửa ghê tởm sự lấc cấc của hắn, nửa bị hấp dẫn bởi cái cách hắn nhìn cô, như thể cô là một kho báu chỉ hắn dám chạm tới. Cô quay người, trở lại sofa, nhưng bàn tay cô vô thức siết chặt vào nhau, hơi thở hơi gấp.

Tú, ngồi trên sofa, không thấy gì, không nghe gì. Cậu không biết rằng mỗi đụng chạm, mỗi ánh mắt giữa Hoàng và dì Chân, là một viên đá ném vào mặt hồ, tạo ra những gợn sóng ngày càng lớn. Với cậu, Hoàng vẫn là người anh bảo kê, và dì Chân vẫn là mẹ kế chu đáo, dù lạnh lùng.

Hoàng hoàn thành việc sửa kệ, lau tay vào áo, quay sang Khánh Chân với nụ cười rạng rỡ. “Xong rồi, dì! Kệ này chắc chắn rồi, có gì hư nữa dì cứ gọi cháu!” Hắn nói, giọng rổn rảng, ánh mắt lướt qua cô một lần cuối, như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí. “Cháu về đây, bye Tú nha?” Hắn vỗ vai Tú.

Khánh Chân gật đầu, khi cô đứng dậy, tay cô vô thức chạm vào mu bàn tay, nơi Hoàng đã chạm vào. Cô mím môi, ánh mắt chất chứa một tia xao động.
 

hoangdung

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 11​

Đêm buông xuống, phủ lên ngôi nhà một lớp bóng tối dày đặc, chỉ bị xua tan bởi ánh đèn vàng vọt từ phòng làm việc của Khánh Chân. Hoàng lại xuất hiện vào chiều hôm ấy, nó theo Tú về nhà chơi game, rồi đề nghị ngủ lại để sáng sớm rủ cậu đi câu cá ở hồ gần đó. “Tụi cháu đi cho vui, dì ơi, Tú cũng cần ra ngoài hít thở không khí chứ!” hắn nói, nụ cười điển trai nở trên môi, ánh mắt lấp lánh sự tính toán. Tú, đứng bên cạnh, gật đầu ngập ngừng. Khánh Chân, dù không thích ý tưởng, không tìm ra lý do để từ chối. “Được, hôm nay Hoàng cứ ở lại nhé” cô nói, giọng trơn tru, ánh mắt sắc sảo quét qua Hoàng, như muốn nhắc hắn đừng vượt giới hạn.

Tối đó, Tú và Hoàng chơi game trong phòng khách, tiếng cười đùa của Hoàng vang vọng, xen lẫn tiếng lẩm bẩm của Tú khi thua liên tục. Khi đồng hồ điểm mười một giờ, Tú, mệt mỏi, lủi thủi lên phòng khách, nơi một tấm nệm đã được trải sẵn cho cậu và Hoàng. Cậu ngủ say gần như ngay lập tức, hơi thở đều đặn vang lên trong bóng tối, không biết rằng Hoàng, nằm bên cạnh, không hề nhắm mắt. Hắn chờ, ánh mắt lấp lánh như thú săn mồi, cho đến khi chắc chắn Tú không tỉnh lại.

Hoàng lặng lẽ đứng dậy, bước xuống bếp, pha sữa. Hắn mặc áo thun xám và quần cụt, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt chất chứa ý đồ. Cầm ly sữa, hắn gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Khánh Chân, nơi ánh sáng xanh từ laptop vẫn hắt ra. “Dạ, dì,” hắn nói, giọng nhỏ nhưng rõ, “cháu thấy dì còn thức, làm ly sữa cho dì uống cho dễ ngủ.”

Khánh Chân ngẩng đầu, ánh mắt sắc sảo lướt qua hắn. Cô ngồi trước bàn làm việc, mặc một bộ đồ ngủ lụa mỏng màu đen, ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong hoàn mỹ dưới ánh đèn mờ ảo. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, vài sợi lòa xòa trên má, đôi môi mọng đỏ khẽ mím. Cô nhận ra ánh mắt của Hoàng, ánh mắt của một con đực đang kìm nén dục vọng, như thể hắn muốn nuốt chửng cô ngay lúc này. Tim cô khẽ rung, nhưng cô giữ vẻ lãnh đạm, nhận ly sữa, ngón tay chạm nhẹ vào tay hắn. “Cảm ơn,” cô nói, giọng trơn tru, xã giao. “Khuya rồi, cháu về ngủ đi, mai còn đi câu cá.”

Hoàng đứng đó, ánh mắt không rời khỏi cô, người nóng ran khi nhìn những đường cong dưới lớp lụa mỏng, như một tác phẩm nghệ thuật hắn khao khát chạm vào. Hắn gật đầu, nụ cười nham nhở nở trên môi, nhưng ánh mắt lấp lánh thất vọng. “Dạ, dì ngủ ngon,” hắn nói, quay người bước ra, nhưng bước chân chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc. Khi hắn xoay người, ánh đèn mờ chiếu lên lớp quần cụt, để lộ một vật to khủng cộm lên, rõ ràng và không thể nhầm lẫn. Khánh Chân, vô tình nhìn thấy, cảm thấy tim đập loạn xạ, mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp. Cô mím môi, cố giữ vẻ lãnh đạm, nhưng ánh mắt cô, trong một khoảnh khắc, đã để lộ sự xao động.

Hoàng, với giác quan nhạy bén, nhận ra phản ứng của cô. Hắn dừng lại ở cửa, quay đầu, nụ cười nham nhở càng sâu hơn, ánh mắt lấp lánh như thú săn mồi đánh hơi thấy cơ hội. Nhưng hắn không nói gì, chỉ gật đầu lần nữa, rồi rời đi, để lại Khánh Chân ngồi đó, ly sữa vẫn nắm chặt trong tay. Cô đặt ly xuống bàn, quay lại laptop, nhưng hình ảnh vừa rồi – vật cộm lên dưới lớp quần, ánh mắt đầy dục vọng của Hoàng – cứ lởn vởn trong đầu cô, như một vết mực không thể xóa. Cô hít sâu, tay vô thức chạm vào cổ, nơi mạch đập nhanh hơn bình thường. Cô không thể trấn tĩnh ngay, như thể một cánh cửa trong tâm trí cô vừa bị hé mở, dù cô cố đóng chặt nó lại.

Trên phòng của mình, Tú vẫn ngủ say, hơi thở đều đặn vang lên trong bóng tối. Cậu không biết rằng Hoàng, khi trở lại nệm, không ngủ ngay, mà nằm đó, ánh mắt lấp lánh trong bóng tối, nụ cười nham nhở vẫn đọng trên môi. Hắn biết mình đã tiến thêm một bước, và Khánh Chân, dù lãnh đạm, không còn là bức tường bất khả xâm phạm như trước.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo