Các anh em vào đọc giải trí nha. Thấy hay thì khen vài câu khích lệ ạ.
Mưa rơi đều trên mái ngói, từng giọt nước trượt dài trên cửa kính, như những vệt lệ không ai để ý. Ngôi nhà hai tầng nằm lọt thỏm cuối con đường vắng, với những bức tường trắng lạnh lẽo, trông như một pháo đài cô đơn giữa màn đêm. Bên trong, ánh đèn vàng từ phòng khách mờ nhạt, hắt lên bóng dáng một cậu bé gầy gò, đang cắm cúi với cuốn sách trên sofa.
Tú, mười lăm tuổi, học sinh lớp 10, là một cậu bé vô tư, nhút nhát, chẳng có gì nổi bật. Cậu ngồi đó, lật từng trang sách vật lý, đôi mắt tròn xoe lướt qua những công thức mà cậu không thực sự hiểu. Tú không nghĩ nhiều. Với cậu, cuộc sống chỉ là chuỗi ngày bình lặng: đi học, về nhà, ăn tối, rồi ngủ. Cậu không nhận ra những vết nứt trong mái ấm của mình, cũng chẳng bận tâm đến sự im lặng nặng nề bao trùm ngôi nhà khi ba cậu vắng mặt.
Ba cậu, Hùng, 47 tuổi, là một thuyền trưởng tàu viễn dương rắn rỏi, người đàn ông mang dáng dấp của biển cả. Làn da sạm đen vì nắng gió, đôi tay chai sần từ những năm tháng cầm lái, và đôi mắt sâu thẳm, luôn chất chứa những bí mật của đại dương. Hùng điều khiển những con tàu chở hàng khổng lồ, lướt qua các tuyến hàng hải từ châu Á đến châu Phi, nơi sóng gào thét và trời biển hòa làm một. Những chuyến đi kéo dài hàng tháng, đôi khi hàng quý, để lại ngôi nhà này trong sự trống vắng. Hùng yêu biển, nhưng biển không bao giờ trả lại ông một mái ấm trọn vẹn.
Khánh Chân, mẹ kế của Tú, là một thế giới hoàn toàn đối lập. Ba mươi tuổi, cô là hiện thân của vẻ đẹp sắc sảo và tràn đầy sức sống, như MC Nguyễn Thụy Vân bước ra từ màn hình truyền hình. Cao 1m65, thân hình đầy đặn, quyến rũ, với làn da trắng mịn không tì vết, đôi chân thon dài, và mái tóc đen dài óng ả chảy xuống lưng như một dòng suối đêm. Đôi môi mọng đỏ, luôn cong lên trong nụ cười hoàn hảo, để lộ hàm răng trắng đều, nhưng đằng sau nụ cười ấy là một sự bất mãn không lời. Làm việc cho một công ty thiết kế nội thất cao cấp, Chân thường ở nhà, ngồi trong phòng làm việc ngập ánh sáng, những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, đôi mắt sắc sảo tập trung vào những bản vẽ. Nhưng Tú, với sự vô tư của mình, chẳng bao giờ để ý đến những khoảnh khắc Chân nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạc lõng như đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất.
Mối quan hệ giữa Chân và Hùng là một điệu tango dang dở. Hùng, dù rắn rỏi và mạnh mẽ, lại là một người chồng xa cách, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Những đêm hiếm hoi ông ở nhà, không khí giữa họ căng thẳng, đầy những lời nói không được thốt ra. Chân, với sức sống bùng cháy, khao khát một ngọn lửa sưởi ấm trái tim mình, nhưng Hùng chỉ mang về mùi muối biển và sự mệt mỏi của những chuyến đi dài. Với Tú, Chân giữ một khoảng cách lịch sự, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nồng ấm. Cậu là con riêng của Hùng, một phần của quá khứ mà cô không thuộc về. Cô làm tròn bổn phận, nhưng trái tim cô không bao giờ mở cửa cho cậu.
Đêm nay, Hùng lại ra khơi, con tàu của ông đang lướt qua đâu đó trên vùng biển châu Á, nơi sóng vỗ và gió gào. Trong ngôi nhà, Tú vẫn ngồi trên sofa, lật sách một cách vô thức. Từ phòng làm việc, ánh sáng từ laptop của Chân hắt ra qua khe cửa khép hờ. Tiếng thở dài của cô vang lên, nhỏ nhưng sắc, như một lưỡi dao cắt qua sự tĩnh lặng. Cô đứng dậy, chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ. Chân bước ra phòng khách, đôi chân thon dài di chuyển nhẹ nhàng trên sàn gỗ. Cô liếc nhìn Tú, không phải với ý định gì, mà chỉ như một thói quen.
“Đi ngủ đi, khuya rồi,” cô nói, giọng trầm và mượt, nhưng không mang chút cảm xúc. Tú gật đầu, lúng túng đóng sách lại, rồi lặng lẽ lên phòng. Chân đứng đó một lúc, ánh mắt lướt qua căn phòng trống trải, rồi quay lại phòng làm việc. Cô khép cửa, nhưng không hẳn là để làm việc. Trong bóng tối, cô ngồi xuống, đôi tay ôm lấy khuôn mặt, cảm nhận sự cô đơn đang gặm nhấm từng tế bào.
Ngôi nhà chìm vào im lặng, nhưng dưới lớp vỏ tĩnh lặng ấy, những ngọn lửa vô hình đang âm ỉ cháy, chờ ngày bùng nổ.
Chương 1
Mưa rơi đều trên mái ngói, từng giọt nước trượt dài trên cửa kính, như những vệt lệ không ai để ý. Ngôi nhà hai tầng nằm lọt thỏm cuối con đường vắng, với những bức tường trắng lạnh lẽo, trông như một pháo đài cô đơn giữa màn đêm. Bên trong, ánh đèn vàng từ phòng khách mờ nhạt, hắt lên bóng dáng một cậu bé gầy gò, đang cắm cúi với cuốn sách trên sofa.
Tú, mười lăm tuổi, học sinh lớp 10, là một cậu bé vô tư, nhút nhát, chẳng có gì nổi bật. Cậu ngồi đó, lật từng trang sách vật lý, đôi mắt tròn xoe lướt qua những công thức mà cậu không thực sự hiểu. Tú không nghĩ nhiều. Với cậu, cuộc sống chỉ là chuỗi ngày bình lặng: đi học, về nhà, ăn tối, rồi ngủ. Cậu không nhận ra những vết nứt trong mái ấm của mình, cũng chẳng bận tâm đến sự im lặng nặng nề bao trùm ngôi nhà khi ba cậu vắng mặt.
Ba cậu, Hùng, 47 tuổi, là một thuyền trưởng tàu viễn dương rắn rỏi, người đàn ông mang dáng dấp của biển cả. Làn da sạm đen vì nắng gió, đôi tay chai sần từ những năm tháng cầm lái, và đôi mắt sâu thẳm, luôn chất chứa những bí mật của đại dương. Hùng điều khiển những con tàu chở hàng khổng lồ, lướt qua các tuyến hàng hải từ châu Á đến châu Phi, nơi sóng gào thét và trời biển hòa làm một. Những chuyến đi kéo dài hàng tháng, đôi khi hàng quý, để lại ngôi nhà này trong sự trống vắng. Hùng yêu biển, nhưng biển không bao giờ trả lại ông một mái ấm trọn vẹn.
Khánh Chân, mẹ kế của Tú, là một thế giới hoàn toàn đối lập. Ba mươi tuổi, cô là hiện thân của vẻ đẹp sắc sảo và tràn đầy sức sống, như MC Nguyễn Thụy Vân bước ra từ màn hình truyền hình. Cao 1m65, thân hình đầy đặn, quyến rũ, với làn da trắng mịn không tì vết, đôi chân thon dài, và mái tóc đen dài óng ả chảy xuống lưng như một dòng suối đêm. Đôi môi mọng đỏ, luôn cong lên trong nụ cười hoàn hảo, để lộ hàm răng trắng đều, nhưng đằng sau nụ cười ấy là một sự bất mãn không lời. Làm việc cho một công ty thiết kế nội thất cao cấp, Chân thường ở nhà, ngồi trong phòng làm việc ngập ánh sáng, những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, đôi mắt sắc sảo tập trung vào những bản vẽ. Nhưng Tú, với sự vô tư của mình, chẳng bao giờ để ý đến những khoảnh khắc Chân nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạc lõng như đang tìm kiếm một điều gì đó đã mất.
Mối quan hệ giữa Chân và Hùng là một điệu tango dang dở. Hùng, dù rắn rỏi và mạnh mẽ, lại là một người chồng xa cách, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Những đêm hiếm hoi ông ở nhà, không khí giữa họ căng thẳng, đầy những lời nói không được thốt ra. Chân, với sức sống bùng cháy, khao khát một ngọn lửa sưởi ấm trái tim mình, nhưng Hùng chỉ mang về mùi muối biển và sự mệt mỏi của những chuyến đi dài. Với Tú, Chân giữ một khoảng cách lịch sự, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng nồng ấm. Cậu là con riêng của Hùng, một phần của quá khứ mà cô không thuộc về. Cô làm tròn bổn phận, nhưng trái tim cô không bao giờ mở cửa cho cậu.
Đêm nay, Hùng lại ra khơi, con tàu của ông đang lướt qua đâu đó trên vùng biển châu Á, nơi sóng vỗ và gió gào. Trong ngôi nhà, Tú vẫn ngồi trên sofa, lật sách một cách vô thức. Từ phòng làm việc, ánh sáng từ laptop của Chân hắt ra qua khe cửa khép hờ. Tiếng thở dài của cô vang lên, nhỏ nhưng sắc, như một lưỡi dao cắt qua sự tĩnh lặng. Cô đứng dậy, chiếc váy lụa đen ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong hoàn mỹ. Chân bước ra phòng khách, đôi chân thon dài di chuyển nhẹ nhàng trên sàn gỗ. Cô liếc nhìn Tú, không phải với ý định gì, mà chỉ như một thói quen.
“Đi ngủ đi, khuya rồi,” cô nói, giọng trầm và mượt, nhưng không mang chút cảm xúc. Tú gật đầu, lúng túng đóng sách lại, rồi lặng lẽ lên phòng. Chân đứng đó một lúc, ánh mắt lướt qua căn phòng trống trải, rồi quay lại phòng làm việc. Cô khép cửa, nhưng không hẳn là để làm việc. Trong bóng tối, cô ngồi xuống, đôi tay ôm lấy khuôn mặt, cảm nhận sự cô đơn đang gặm nhấm từng tế bào.
Ngôi nhà chìm vào im lặng, nhưng dưới lớp vỏ tĩnh lặng ấy, những ngọn lửa vô hình đang âm ỉ cháy, chờ ngày bùng nổ.