Truyện - Bản năng

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Để viết được cái này tao phải vật lộn với con AI, ngồi đọc điều chỉnh lại văn phong, logic cốt truyện ban đầu tao đưa ra để cho nuột chút.
Có một số là tao đã trải qua nên đưa vào truyện.
Mấy tml đọc nhá


CHƯƠNG 1

Phần 1

Tiếng tích tắc khô khốc của chiếc đồng hồ treo tường trong bếp như đang đếm nhịp cho sự im lặng. Bốn giờ sáng. Chi nằm nghiêng, mắt mở thao láo nhìn vào khoảng không đặc quánh trước mặt. Bên cạnh, Phong thở đều, tấm lưng trần rắn chắc khẽ phập phồng theo từng nhịp thở sâu. Năm năm chung sống, nàng thuộc lòng cả cái cách anh thở khi ngủ say, thuộc cả vết sẹo mờ nơi bả vai anh từ một lần ngã xe hồi đại học. Thân thuộc đến mức trống rỗng.

Nàng nhẹ nhàng trở mình, cố không gây ra tiếng động. Sàn gỗ kêu cọt kẹt khe khẽ dưới chân khi nàng bước vào nhà tắm. Ánh đèn vàng vọt hắt lên khuôn mặt nàng trong gương – một khuôn mặt vẫn giữ được nét xinh đẹp, đáng yêu với đôi mắt to tròn và làn da mịn màng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi và một nét buồn khó tả không thể che giấu. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên gò má, rồi lướt xuống chiếc cổ thon. Vóc dáng nàng trong gương khá đẹp, cân đối và hài hòa, những đường cong mềm mại đúng chỗ, nhưng lúc này, chúng dường như quá "lành", quá "ngoan" so với cơn bão ngầm đang bắt đầu hình thành bên trong nàng. Nàng sợ phải nhìn quá lâu vào sự trống trải trong đôi mắt mình.

Pha một tách cà phê đen không đường, nàng ra ban công ngồi. Gió sớm se lạnh luồn qua lớp váy ngủ mỏng, khiến nàng khẽ rùng mình, nhưng cái lạnh lẽo sâu sắc hơn lại đến từ bên trong. Thành phố vẫn còn ngái ngủ dưới màn sương mờ ảo. Những ngọn đèn đường vàng vọt kéo dài lê thê như chính cuộc đời nàng vậy. Bình yên đến tẻ ngắt. Ổn định đến phát ngột.

Cuộc hôn nhân của họ giống như một bản nhạc được chơi đi chơi lại đến thuộc lòng, đúng nhịp, đúng điệu, nhưng không còn chút rung cảm nào. Mọi thứ ngăn nắp, chuẩn mực, nhưng thiếu vắng sinh khí. Tình yêu, hay ít nhất là sự đam mê cháy bỏng thuở ban đầu, đã nguội lạnh tự lúc nào không hay, không phải bởi một biến cố lớn lao, mà bởi sự bào mòn của thời gian và thói quen.

Một sự thiếu hụt vô hình len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn nàng. Không phải vật chất. Phong là một người chồng tốt theo mọi tiêu chuẩn thông thường – ổn định, chu đáo theo kiểu mẫu, không tệ bạc. Anh nhớ những ngày kỷ niệm, đôi khi mua hoa tặng vợ. Nhưng những cử chỉ đó, giờ đây trong mắt nàng, chỉ như những nghĩa vụ được thực hiện đúng lịch, thiếu đi sự kết nối sâu sắc, thiếu đi cái chạm làm bùng lên ngọn lửa âm ỉ đâu đó trong nàng, một ngọn lửa mà chính nàng cũng không nhận thức rõ sự tồn tại của nó.

Nàng nhớ lại đêm qua, hay một đêm nào đó na ná như thế. Phong chủ động, như thường lệ. Nụ hôn quen thuộc, bàn tay di chuyển theo lộ trình nhàm chán. Ngực, bụng, rồi giữa hai chân. Nàng nhắm mắt, cố gắng tập trung, cố gắng gọi dậy chút ham muốn đã ngủ quên. Cơ thể nàng, như một cỗ máy được lập trình, vẫn tiết ra chút dịch nhờn cần thiết, nhưng tâm trí nàng lại bay bổng đến những nơi xa xôi – công việc, bộ phim dang dở, những suy nghĩ vẩn vơ.

Phong vào trong nàng. Những cú thúc đều đặn, nhịp nhàng như một chiếc máy. Anh thở gấp hơn. Nàng vòng tay ôm lưng anh, móng tay bấm nhẹ, cố tạo ra phản ứng mà nàng nghĩ là anh mong đợi. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng nàng, một âm thanh giả tạo đến chính nàng cũng nhận ra. Nhưng Phong thì không, hoặc anh chọn cách không nhận ra. Anh cần sự giải tỏa, và cơ thể nàng đang cung cấp điều đó. Khi dòng tinh dịch ấm nóng của anh trào ra, anh đổ sập xuống người nàng, thở hổn hển. Rồi im lặng. Anh lăn sang bên, thì thầm "Em ngủ ngon," và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng nằm đó, cảm nhận sự trống rỗng mênh mông không chỉ trong căn phòng, mà còn ngay chính bên trong mình. Tình dục không còn là cầu nối, mà chỉ càng khoét sâu thêm khoảng cách vô hình giữa họ, như một nghi lễ vô hồn.

Nàng hớp một ngụm cà phê đắng. Vị đắng lan tỏa, phần nào át đi sự nhạt nhẽo đang bao trùm. Nàng cảm thấy một sự thôi thúc mơ hồ từ bên trong, một khao khát về một điều gì đó khác biệt, một sự sống động, một cú sốc để phá vỡ lớp băng dày đang phủ kín tâm hồn. Nàng không biết đó là gì, chỉ biết rằng sự ổn định này đang giết chết nàng từ bên trong.

Tiếng cửa phòng ngủ mở. Phong bước ra, ngáp dài. "Em dậy sớm thế?" Anh đến bên, vòng tay ôm vai nàng. Cái ôm quen thuộc, an toàn, nhưng không đủ ấm.

"Không ngủ được." Nàng khẽ dựa đầu vào ngực anh, nhưng không tìm thấy sự đồng điệu.

"Lại nghĩ linh tinh à?" Giọng anh có chút ngái ngủ.

Nàng im lặng. Linh tinh? Có lẽ những khao khát thầm kín, những khoảng trống không thể gọi tên trong nàng chỉ là "linh tinh" trong thế giới thực tế của anh.

"Tối nay đi ăn ngoài nhé?" Anh đề nghị, cố gắng tạo ra một điểm nhấn.

"Sao cũng được." Nàng đáp lí nhí. Lại một kế hoạch, lại một sự lặp lại.

Phong cảm nhận được sự thờ ơ. Anh lặng lẽ vào pha cà phê. Tiếng máy xay, tiếng nước sôi – những âm thanh của một buổi sáng quá đỗi bình thường.

Buổi tối ở nhà hàng sang trọng cũng không khá hơn. Ánh nến, nhạc du dương, những câu chuyện của Phong về công việc. Nàng đóng vai người vợ lắng nghe, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xinh xắn.

Trên đường về, trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, Phong bất ngờ lên tiếng, giọng ngập ngừng khác lạ:

"Chi này..."

Nàng quay sang. Ánh đèn đường lướt qua mặt anh.

"Anh... có đọc được vài thứ trên mạng... về cách làm mới đời sống vợ chồng."

Tim nàng khẽ nhói lên. Một tia tò mò, thay vì hy vọng, lóe lên.

"Cách gì?"

Phong liếm môi, tay siết vô lăng. "Nó gọi là... swing. Em nghe bao giờ chưa?"

Swing. Từ đó vang lên, lạ lẫm, cấm kỵ, và... khuấy động một góc tối nào đó trong nàng. Nàng lắc đầu.

Phong hắng giọng. "Có nhiều kiểu. Nhưng có kiểu 'soft swing'... là hai cặp đôi cùng ở một chỗ, làm tình với bạn đời của mình thôi, nhưng... có thể thấy nhau." Anh nói nhanh, tránh ánh mắt nàng.

Nàng sững người. Không khí đặc lại. Nhìn người khác làm tình? Để người khác nhìn mình? Ý nghĩ đó vừa ghê tởm, vừa khơi dậy một sự tò mò bệnh hoạn, một sự kích thích lệch lạc mà nàng không dám thừa nhận.

"Anh... muốn thử?" Giọng nàng run run, không rõ vì sợ hãi hay vì một cảm xúc nào khác.

"Anh không biết," Phong nói khẽ. "Chỉ là... anh nghĩ có lẽ chúng ta cần một cái gì đó khác biệt. Một cú hích..."

Nàng không đáp. Đầu óc quay cuồng. Lý trí gào thét về chuẩn mực, về sự chung thủy. Nhưng một phần sâu thẳm, cái phần luôn cảm thấy thiếu thốn, lại bị kích thích bởi ý nghĩ phá vỡ giới hạn, bởi sự trần trụi bản năng được phơi bày.

"Em nghĩ sao?"

Nàng quay đi, nhìn ánh đèn nhòe đi ngoài cửa sổ. "Em... cần thời gian."

Phong không ép. "Ừ. Em cứ suy nghĩ."

Những ngày sau đó, "soft swing" trở thành một nỗi ám ảnh thầm lặng. Nàng cố gạt đi, nhưng sự tò mò cứ lớn dần, như một loài dây leo độc hại quấn quanh tâm trí. Nàng tìm hiểu trên mạng, đọc những câu chuyện ẩn danh – kẻ ca ngợi, người cảnh báo. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng cái khao khát về một sự đổi khác, một sự giải thoát khỏi vũng lầy nhàm chán, ngày càng mạnh mẽ hơn. Bản năng bị kìm nén đang cựa quậy đòi thức giấc.

Một buổi tối, Phong lại đề cập, lần này với sự chuẩn bị kỹ hơn. Anh đưa nàng xem ảnh một cặp đôi trên điện thoại – Tuấn và Hiền. Nàng nheo mắt nhìn. Tuấn cao ráo, gương mặt không quá đẹp trai nhưng có nét nam tính, cuốn hút rất riêng, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm. Còn Hiền, khuôn mặt không thể gọi là xinh đẹp như nàng, có phần hơi sắc sảo, nhưng ngay cả trong ảnh cũng không che giấu được thân hình cực kỳ bốc lửa với vòng một đầy đặn và vòng ba nảy nở lồ lộ dưới lớp váy ôm. Một sự tương phản rõ rệt với vẻ đẹp hài hòa, đáng yêu của chính nàng.

"Bạn anh giới thiệu. Họ cũng đã thử... và thấy ổn." Phong nói.

Nàng nhìn bức ảnh, cảm giác so sánh mơ hồ len lỏi. Vẻ đẹp của nàng liệu có ý nghĩa gì trong thế giới mà họ sắp bước vào? Hay chính sự bốc lửa, lồ lộ kia mới là thứ thực sự thu hút?

"Họ muốn gặp mình nói chuyện thôi," Phong nói tiếp. "Tìm hiểu. Không thích thì thôi."

Nàng nhìn Phong, thấy sự chờ đợi và cả sự bất lực trong mắt anh. Rồi nàng nhìn vào khoảng trống bên trong chính mình.

"Chỉ nói chuyện thôi," nàng khẽ gật đầu, giọng gần như thì thầm.

Cuộc gặp gỡ diễn ra ở quán cà phê yên tĩnh. Tuấn ngoài đời còn cuốn hút hơn, phong thái trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén như xuyên thấu. Hiền thì đúng như trong ảnh, không quá xinh về đường nét nhưng cực kỳ tự tin và tỏa ra một năng lượng tình dục mãnh liệt. Bộ ngực lớn của cô như muốn bung ra khỏi chiếc áo cổ V trễ nải, và vòng ba căng tròn thu hút mọi ánh nhìn khi cô di chuyển. Nàng bất giác liếc nhìn Phong, thấy anh cũng thoáng nhìn theo Hiền với vẻ không che giấu. Họ nói chuyện thẳng thắn, cởi mở.

"Bọn mình hiểu sự ngần ngại của Chi," Hiền nhìn thẳng vào nàng, nụ cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ từng trải, "Mình từng phản ứng dữ dội hơn nhiều. Nhưng đôi khi sợ hãi lại đến từ chính giới hạn mình tự đặt ra."

"Quan trọng là sự tôn trọng và giao tiếp," Tuấn nói, giọng trầm ấm, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt nàng lâu hơn một chút. "Đây là một cuộc khám phá. Đôi khi phải dám bước ra khỏi vùng an toàn."

Sự chân thành của họ, đặc biệt là của Tuấn, làm nàng dịu lại phần nào, nhưng sự tương phản giữa nàng và Hiền vẫn lởn vởn trong đầu.

Khi về, Phong hỏi nàng cảm thấy sao.

Nàng hít sâu. "Em không biết. Nhưng... họ không tệ."

Không phải đồng ý. Nhưng cũng không còn là từ chối. Một cánh cửa đã hé mở, dẫn vào một thế giới xa lạ và đầy cám dỗ.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Sự lửng lơ kéo dài thêm vài tuần, như một khoảng lặng trước cơn bão. Chuyện đó không được nhắc lại trực tiếp, nhưng nó lơ lửng giữa nàng và Phong như một đám mây tích điện. Thỉnh thoảng, ánh mắt dò hỏi của Phong lại chạm vào nàng, nhưng kỳ lạ thay, nó không tạo áp lực mà lại mang đến một cảm giác kiểm soát mơ hồ. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình nắm giữ điều gì đó có thể thay đổi cục diện.

Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng bị lấn át bởi một thứ mạnh mẽ hơn: sự tò mò cháy bỏng và nỗi chán ghét cái vỏ bọc an toàn nhưng tù túng của hiện tại. Nàng bắt đầu hình dung, không thể kiểm soát. Căn phòng mờ ảo, bốn cơ thể trần trụi, tiếng thở gấp, ánh mắt xa lạ dõi theo… Nàng tự hỏi cơ thể hài hòa, cân đối của mình sẽ trông như thế nào bên cạnh vóc dáng bốc lửa của Hiền trong khung cảnh đó. Những hình ảnh đó vừa khiến nàng ghê tởm chính mình, vừa kích thích một cách bệnh hoạn. Dòng nước ngầm của ham muốn tiềm ẩn đang âm thầm bào mòn những thành trì đạo đức và sợ hãi.

Sự nhàm chán trong phòng ngủ càng trở nên rõ rệt. Những cử chỉ của Phong, dù anh cố gắng nồng nhiệt hơn, vẫn chỉ là những động tác quen thuộc đến vô hồn. Nàng ngày càng lạnh nhạt, và dường như Phong cũng cảm nhận được. Sự im lặng sau mỗi lần làm tình trở nên nặng nề, bức bối. Phải có gì đó thay đổi, ngay cả khi sự thay đổi đó đáng sợ và đầy rủi ro.

Tối thứ Bảy, sau một bộ phim tình cảm sáo rỗng, Phong quay sang nhìn nàng, ánh mắt không còn dò hỏi mà có chút quyết đoán.

"Tuấn và Hiền mời mình tối mai qua nhà họ ăn tối. Chỉ ăn tối và nói chuyện thôi."

Nàng nhìn sâu vào mắt chồng. Đây không chỉ là bữa tối. Đây là bước tiếp theo. Nàng có thể nói không, quay về với sự an toàn tẻ nhạt. Nhưng hình ảnh căn phòng tù đọng, tiếng đồng hồ tích tắc, và cảm giác trống rỗng đến nghẹt thở lại hiện về.

"Được rồi," nàng khẽ nói, giọng bình tĩnh đến bất ngờ.

Phong thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay nàng. "Cảm ơn em." Bàn tay anh hơi lạnh và ẩm.

Căn hộ của Tuấn và Hiền ấm cúng, sang trọng. Bữa tối vui vẻ với những câu chuyện phiếm về công việc, du lịch, sở thích. Không ai nhắc đến "swing", nhưng chủ đề đó như con voi trong phòng, hiện hữu trong từng ánh mắt, từng nụ cười. Nàng để ý cách Phong thỉnh thoảng liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Hiền khi cô cười, cách Tuấn nhìn nàng chăm chú khi nàng nói, ánh mắt anh dường như đánh giá cao vẻ đẹp tinh tế của nàng hơn là sự phô trương của Hiền. Và nàng cũng thấy mình bất giác quan sát Tuấn nhiều hơn – dáng người cao ráo, đôi mắt sâu, nụ cười bí ẩn. Một sức hút nguyên thủy khó giải thích.

Sau bữa tối, Hiền là người mở lời trước, nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn:

"Chi và Phong đã suy nghĩ kỹ hơn chưa?"

Phong nhìn sang nàng. Nàng hít sâu, tim đập nhanh. "Bọn em... vẫn còn nhiều băn khoăn."

"Hoàn toàn bình thường," Tuấn gật đầu. "Không ai ép buộc ai cả. Nếu chưa sẵn sàng, chúng ta vẫn là bạn."

Sự không áp đặt của họ khiến nàng dễ chịu hơn, nhưng cũng đặt nàng vào thế phải quyết định.

"Em... em sợ," nàng thú nhận, giọng nhỏ dần. "Sợ cảm giác tội lỗi. Sợ... mất kiểm soát."

"Ai cũng sợ," Hiền mỉm cười cảm thông, bờ ngực đầy của cô khẽ nhô lên. "'Soft swing' là bước khá an toàn. Hai bạn vẫn ở bên nhau. Chỉ là mở rộng không gian một chút, cho phép mình chứng kiến và được chứng kiến. Nó có thể rất... kích thích, theo cách không ngờ tới."

Kích thích. Từ đó lại vang lên. Nàng liếc nhìn Phong, thấy sự khao khát trong mắt anh – khao khát thoát khỏi vũng lầy. Và nàng nhận ra, sâu thẳm, nàng cũng có khao khát đó.

"Quy tắc là gì?" Nàng hỏi, giọng hơi run.

Tuấn giải thích rành rọt: "Hai cặp đôi cùng phòng. Mỗi người chỉ quan hệ với bạn đời của mình. Không chạm vào người kia, trừ khi có sự đồng thuận tuyệt đối của cả bốn người. Lần đầu, tốt nhất không tiếp xúc. Chỉ quan sát. Ai không thoải mái có quyền dừng lại ngay lập tức."

Nghe có vẻ… kiểm soát được. Nhưng ý nghĩ Phong sẽ nhìn thấy cơ thể bốc lửa của Hiền trần trụi, nghe tiếng rên của cô ấy, và ngược lại, nàng với vóc dáng cân đối của mình và Tuấn cũng chứng kiến họ… một sự khó chịu mơ hồ dâng lên. Nhưng đi kèm là sự tò mò bệnh hoạn không thể phủ nhận. Nàng muốn biết mình sẽ phản ứng thế nào.

Nàng nhìn sang Phong, rồi Tuấn và Hiền. Họ đang chờ. Cả căn phòng như nín thở.

"Thử xem sao," nàng nghe thấy giọng nói của chính mình, nhỏ nhưng rõ ràng.

Không khí giãn ra. Phong nắm chặt tay nàng. Hiền mỉm cười. Tuấn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò, như có một tia tán thưởng.

"Vậy... tối nay nhé?" Hiền đề nghị tự nhiên. "Phòng ngủ bọn mình khá rộng, ánh sáng dịu."

Tim nàng đập thình thịch. Tối nay? Nhanh vậy sao? Nhưng có lẽ kéo dài chỉ làm nỗi sợ lớn thêm. Đôi khi, phải lao thẳng vào nó.

Nàng gật đầu, không dám nhìn ai.

Phong đứng dậy. "Vậy... chúng ta vào phòng ngủ?"

Chân nàng hơi run khi đứng lên, đi theo ba người vào phòng ngủ của họ. Căn phòng rộng, tông màu trầm, ánh sáng vàng ấm áp từ đèn ngủ. Chiếc giường lớn màu xám đậm nằm giữa phòng.

Không khí lại trở nên ngượng ngập. Hiền phá vỡ sự im lặng. "Mọi người cứ tự nhiên," cô nói, rồi quay sang Tuấn, bắt đầu cởi váy. Cơ thể cô phô bày dưới ánh đèn mờ, vòng một đồ sộ và vòng ba căng tròn lồ lộ, đầy sức sống và nhục cảm.

Nàng đứng sững, mắt nhìn Hiền, rồi lại vô thức nhìn xuống cơ thể mình. Tuấn cũng bắt đầu cởi đồ, để lộ thân hình săn chắc, cân đối. Nàng liếc nhanh sang Phong. Anh đang nhìn chằm chằm vào Hiền, sự tò mò và ham muốn hiện rõ trên mặt. Một cảm giác tự ti len lỏi trong lòng nàng.

"Em..." Nàng quay sang Phong, giọng lạc đi.

Phong nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. "Không sao đâu. Mình vẫn ở đây với nhau." Anh bắt đầu cởi cúc áo.

Nàng hít sâu, làm theo. Ngón tay run rẩy cởi bỏ từng lớp vải, để lộ thân hình cân đối, hài hòa nhưng có phần mảnh mai hơn Hiền. Cảm giác trần trụi trước mặt người lạ, đặc biệt là khi có sự so sánh ngầm, khiến nàng ngượng chín người. Nàng không dám nhìn thẳng Tuấn, nhưng cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng lại trên cơ thể mình, một ánh nhìn chăm chú, không giống như cách anh nhìn Hiền.

Bốn con người trần trụi. Im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng thở. Tuấn và Hiền leo lên một bên giường, Tuấn kéo Hiền vào lòng, bắt đầu hôn lên đôi môi dày của cô, tay anh không ngần ngại bóp mạnh bầu ngực lớn của cô.

Phong nắm tay nàng, kéo nàng lại phía giường. "Mình nằm bên này."

Họ nằm xuống. Cơ thể Phong ấm áp bên cạnh, nhưng tâm trí nàng bị phân tán bởi cảnh tượng nhục cảm cách đó vài gang tay. Tuấn đang hôn xuống cổ Hiền, tay kia đã luồn xuống vuốt ve cặp mông căng tròn của cô. Tiếng thở của Hiền trở nên gấp gáp, hổn hển.

Phong quay sang hôn nàng, gấp gáp, có phần thô bạo hơn thường lệ, như muốn đáp trả lại cảnh tượng kia. Nàng cảm nhận sự kích thích của anh, nhưng biết nó không hoàn toàn đến từ nàng. Nàng đáp lại máy móc, mắt vẫn liếc về phía Tuấn và Hiền.

Nàng thấy tay Tuấn đã luồn vào giữa hai chân Hiền. Hiền khẽ rên lên một tiếng dài, ngửa đầu ra sau, mái tóc xõa tung. Âm thanh đó, hình ảnh đó như kim châm vào tai và mắt nàng. Ghen tuông? Khó chịu? Hay là… một sự kích thích lệch lạc, một sự tò mò về khoái lạc trần trụi không che đậy?

Phong cũng nghe thấy, nhìn thấy. Anh rời môi nàng, bàn tay khám phá cơ thể nàng mạnh bạo hơn, bóp mạnh vào bầu ngực vừa vặn của nàng, như muốn khẳng định, hoặc cạnh tranh. Nàng cảm thấy dương vật anh cương cứng cọ vào đùi mình, nóng rực.

Đầu óc nàng quay cuồng. Ngượng ngùng. Ghê tởm. Ghen tuông. Tò mò. Và một sự phấn khích thể xác không mời mà đến, một phản ứng bản năng mà lý trí không thể kiểm soát. Cơ thể nàng nóng lên, hơi thở gấp gáp, dù tâm trí vẫn đấu tranh. Nàng đang làm tình với chồng, nhưng lại đang chứng kiến cặp đôi khác làm tình một cách trần trụi và mãnh liệt hơn nhiều. Điên rồ. Nhưng một phần sâu thẳm, cái phần đã chai sạn vì nhàm chán, cái phần khao khát một sự sống động khác, lại đang thức tỉnh mạnh mẽ.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Không khí trong chiếc xe trên đường về nhà đặc quánh lại, nặng trĩu những điều không nói thành lời. Ánh đèn đường vàng vọt lướt qua khuôn mặt căng thẳng của Phong, rồi đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng trống rỗng của nàng. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng động cơ đều đều và tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường. Trải nghiệm vừa rồi như một cơn lốc xoáy, cuốn phăng mọi thứ vào một mớ hỗn độn, để lại một khoảng lặng ngột ngạt khi cơn lốc đi qua.

Cuối cùng, Phong là người lên tiếng trước, giọng anh hơi khàn, có chút ngập ngừng mà nàng hiếm khi thấy.

"Em... thấy thế nào?"

Nàng quay sang nhìn anh, cố gắng đọc vị nét mặt của chồng dưới ánh sáng yếu ớt. Anh có vẻ... phấn khích? Hay chỉ là căng thẳng chưa tan? Sự phấn khích đó là vì nàng, hay vì cảnh tượng bốc lửa của Hiền?

"Em không biết," nàng đáp, giọng nhỏ và thành thật một cách miễn cưỡng. Đó đúng là những gì nàng cảm thấy. Một sự hỗn loạn không thể gọi tên.

Phong thở ra một hơi dài. "Anh... anh thấy... nó khá là... mạnh mẽ." Anh dùng từ đó, "mạnh mẽ", như thể đang cố gắng tìm một tính từ tích cực để mô tả cái mớ cảm xúc kỳ quái vừa rồi. "Ý anh là, nhìn em... ở đó... với anh... trong khi họ cũng... Nó làm anh... hưng phấn hơn." Anh liếm môi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. "Có lẽ đây đúng là cái chúng ta cần. Một cú hích."

Nàng im lặng lắng nghe. Anh nói về sự hưng phấn của anh, về cái anh nhìn thấy, cái anh cảm nhận. Anh có để ý đến sự đấu tranh nội tâm của nàng không? Hay anh chỉ thấy cái cơ thể đang phản ứng theo bản năng của nàng? Nàng nhớ lại ánh mắt anh không rời khỏi bộ ngực và cặp mông đồ sộ của Hiền. Anh có thật sự chỉ hưng phấn vì nàng, hay còn vì sự hiện diện của người đàn bà khác với thân hình khiêu khích kia? Câu hỏi đó xoáy sâu vào tâm trí nàng, mang theo vị đắng của sự nghi ngờ và một chút tự ti về vóc dáng "hài hòa" của mình.

"Em thấy hơi... kỳ cục," nàng nói, chọn một từ an toàn. "Và ngượng nữa."

"Ừ, ban đầu anh cũng vậy," Phong vội vàng đồng tình. "Nhưng rồi... nó qua đi. Quan trọng là mình vẫn ở bên nhau, phải không? Mình chỉ là... mở rộng trải nghiệm một chút thôi." Anh quay sang nhìn nàng, ánh mắt có sự chờ đợi. "Em có thấy... khác không? Giữa chúng ta?"

Nàng tránh ánh mắt anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Khác? Có chứ. Nhưng không phải theo cái cách tích cực mà anh dường như đang mong đợi. Nàng cảm thấy một khoảng cách vô hình vừa được tạo ra giữa họ, ngay cả khi họ vừa trải qua một sự "gần gũi" thể xác mãnh liệt. Nàng cảm thấy mình vừa bước chân vào một lãnh địa xa lạ, nơi mà Phong không thể hoàn toàn thấu hiểu, hoặc tệ hơn, anh không muốn thấu hiểu. Sự thật là, nàng không hề cảm thấy ham muốn Phong hơn sau trải nghiệm này. Ngược lại, sự hiện diện của Tuấn, cái cách anh nhìn nàng như thể đánh giá cao vẻ đẹp của nàng hơn là sự phô bày thể xác, lại khuấy động những điều mà Phong không làm được.

Nhưng nàng không nói ra điều đó. Nàng không muốn phá vỡ cái bong bóng lạc quan mong manh của anh. Hoặc có lẽ, nàng sợ phải đối mặt với sự thật phức tạp đang diễn ra bên trong mình. Nàng sợ phải thừa nhận rằng, sự kích thích nàng cảm nhận được không chỉ đến từ Phong, mà còn đến từ sự hiện diện của Tuấn, từ cái nhìn của anh, từ chính cái cảm giác tội lỗi và nổi loạn. Thừa nhận điều đó chẳng khác nào thừa nhận một sự phản bội tiềm ẩn trong tâm tưởng.

"Em nghĩ... nó cũng... tạm ổn," nàng nói dối, cố gắng tỏ ra trung lập. "Cũng có chút mới lạ." Nàng chọn từ "tạm ổn", một từ đủ mơ hồ để không phải cam kết điều gì, nhưng cũng đủ để không dập tắt hoàn toàn hy vọng của Phong.

Phong có vẻ hơi hẫng một chút trước sự dè dặt của nàng, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạc quan. "Ừ, mới lạ là tốt rồi. Cứ từ từ." Anh đưa tay nắm lấy tay nàng. "Vậy... mình thử lại chứ?"

Tim nàng đập nhanh hơn. Một phần trong nàng muốn hét lên "Không!", muốn chạy trốn khỏi cái mớ bòng bong này. Nhưng một phần khác, cái phần đen tối và tò mò hơn, lại thì thầm "Có". Nó muốn biết thêm. Nó muốn khám phá cái cảm giác kỳ lạ khi ở trong căn phòng đó một lần nữa. Nó muốn nhìn thấy Tuấn một lần nữa, muốn biết ánh mắt anh có ý nghĩa gì.

Nàng nhìn Phong, thấy sự hy vọng trong mắt anh. Anh thực sự tin rằng đây là giải pháp cho sự bế tắc của họ. Nàng không muốn làm anh thất vọng. Hay đúng hơn, nàng dùng cái lý do đó để biện minh cho sự tò mò của chính mình.

"Ừm..." Nàng ngập ngừng, giả vờ cân nhắc. "Cũng được. Thử một lần nữa xem sao." Nàng cố giữ giọng bình tĩnh, như thể đây chỉ là một quyết định nhỏ nhặt.

Phong mỉm cười, rõ ràng là nhẹ nhõm. "Tốt quá. Anh sẽ báo lại với Tuấn."

Nàng gật đầu, cúi xuống nhìn đôi bàn tay đan vào nhau trên đùi, che giấu cảm giác hỗn loạn đang dâng lên. Nàng vừa đồng ý bước sâu hơn vào con đường nguy hiểm này. Và nàng không chắc liệu mình có thể quay đầu lại được nữa hay không.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Buổi tối thứ Bảy lại đến, và họ lại có mặt tại căn hộ của Tuấn và Hiền. Không khí có phần bớt ngượng ngập hơn lần trước, nhưng sự căng thẳng tiềm ẩn vẫn còn đó, giờ đây pha trộn thêm một chút chờ đợi, một chút hồi hộp về những gì có thể xảy ra. Lần này, sự trần trụi đến nhanh hơn, gần như là một thủ tục đã quen. Bốn cơ thể lại phơi bày dưới ánh sáng dịu nhẹ của phòng ngủ. Cơ thể cân đối của Chi và thân hình bốc lửa của Hiền tạo nên một sự tương phản rõ rệt trên chiếc giường lớn.

Họ lại chia thành hai cặp. Nàng cố gắng tập trung vào Phong, nhưng tâm trí lại không ngừng lang thang. Bên kia, Tuấn và Hiền có vẻ thư thái hơn.

Đột nhiên, Hiền ngồi thẳng dậy, ánh mắt lướt qua Phong với vẻ đánh giá không hề che giấu, dừng lại khá lâu ở phần dưới của anh. Cô cười tinh nghịch, quay sang nói với nàng, giọng đủ lớn để cả phòng nghe rõ, đồng thời liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của mình như một sự so sánh ngầm.

"Chi này, phải công nhận chồng em có 'đồ' xịn thật đấy. Nhìn mê ghê!" Cô nháy mắt đầy ẩn ý. "Yên tâm, chị ngắm tí thôi, không cướp đâu!"

Nàng sững người trước sự bạo dạn của Hiền. Má nàng nóng bừng, vừa ngượng vừa có chút khó chịu không rõ ràng. Lời nói đó, cộng với thân hình khiêu khích của Hiền, tạo thành một sự tấn công kép. Phong bật cười thành tiếng, có vẻ thích thú và hãnh diện, nhưng cũng liếc nhìn nàng dò ý. Tuấn chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt anh lại hướng về phía nàng, như thể muốn xem phản ứng của nàng hơn là quan tâm đến lời nói của Hiền.

"Anh thấy sao, Phong?" Hiền quay sang Phong, giọng đầy mời gọi, ưỡn bộ ngực đồ sộ về phía anh. "Cho em 'thử hàng' một chút nhé?"

Phong cười lớn hơn, rõ ràng là bị kích thích bởi tình huống và cả sự phô bày của Hiền. Anh nhìn nàng, giọng pha chút trêu chọc: "Ý em sao, vợ?"

Nàng cảm thấy như bị đặt vào thế đã rồi. Từ chối thì có vẻ ích kỷ và phá hỏng cuộc vui của Phong. Mà đồng ý thì... cảm giác thật kỳ quặc và có phần hạ thấp. Nàng chỉ biết lắp bắp: "Em... sao cũng được..."

Chỉ chờ có thế, Hiền không chút ngần ngại di chuyển sang phía Phong. Cô quỳ xuống giữa hai chân anh, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào dương vật đang cương cứng của anh trước khi thành thạo dùng miệng bao lấy nó. Kỹ năng của Hiền thực sự điêu luyện, cô dùng cả đôi môi dày và bộ ngực lớn của mình để cọ xát, trêu ghẹo Phong, khiến anh phải ngửa đầu ra sau, khẽ rên lên vì khoái cảm.

Nàng ngồi đó, bất động, buộc phải chứng kiến cảnh chồng mình đang được một người phụ nữ khác với thân hình bốc lửa chăm sóc bằng miệng một cách đầy đam mê và khêu gợi. Một cảm giác phức tạp trào dâng: có chút ghen tuông, có chút tò mò về phản ứng của Phong, có chút cảm giác bị bỏ rơi, và cả một sự trống rỗng khi nhìn thấy sự hưởng thụ lộ liễu của anh.

Đúng lúc đó, Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Anh không nói gì, chỉ ngồi đó, vẻ mặt thư thái, tự tin. Bờ vai trần của anh vô tình chạm nhẹ vào vai nàng. Nàng giật mình vì sự tiếp xúc bất ngờ, nhưng không hề né tránh. Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nàng liếc nhanh xuống phía dưới của Tuấn. Dương vật anh cũng đang cương cứng, dựng thẳng lên giữa hai đùi. Nó trông lớn hơn, dày hơn của Phong một cách rõ rệt. Cái hình ảnh đó, cộng với sự hiện diện rất gần của anh, người đàn ông dường như không bị phân tâm bởi sự phô trương của Hiền mà lại chú ý đến nàng, khiến tim nàng đập loạn xạ. Sự tò mò về anh, về cơ thể anh, lại trỗi dậy mạnh mẽ.

Như đọc được suy nghĩ của nàng, hoặc có lẽ chỉ là bị cuốn theo dòng chảy của tình huống, Phong đột nhiên lên tiếng giữa những tiếng rên khẽ vì được Hiền chăm sóc:

"Chi ơi... em... em cũng giúp anh Tuấn đi."

Giọng Phong lạc đi vì khoái cảm, nhưng yêu cầu thì rõ ràng. Nàng chết lặng. Lại là yêu cầu đó. Nhưng lần này, bối cảnh còn trớ trêu hơn. Nàng im lặng, quay sang nhìn Tuấn. Anh cũng đang nhìn nàng, ánh mắt chờ đợi, không có vẻ gì là đòi hỏi nhưng cũng không từ chối. Rồi anh khẽ gật đầu, như một lời cho phép, một lời mời gọi thầm lặng.

Nàng nhìn dương vật của anh, thứ mà nàng đã tò mò từ lần trước. Nó ở ngay đó, trong tầm tay. Sự giằng xé lại diễn ra. Lý trí vẫn phản đối, nhưng sự tò mò, sự thúc đẩy từ Phong, và cả sự hiện diện đầy nam tính của Tuấn ngay bên cạnh đã chiến thắng. Nàng hít một hơi thật sâu, như thể chuẩn bị lao xuống nước lạnh.

Ngón tay nàng run run khi chạm vào thân dương vật nóng hổi, săn chắc của Tuấn. Anh khẽ thở mạnh. Nàng cúi xuống, bắt đầu dùng miệng một cách ngập ngừng. Ban đầu, nàng làm chỉ để làm, để hoàn thành "nhiệm vụ" mà Phong giao phó, để thỏa mãn sự tò mò của chính mình. Nàng cảm nhận vị mặn quen thuộc nhưng lại đến từ một người đàn ông khác. Nàng làm không thật sự nhiệt tình, có phần máy móc.

Nhưng Tuấn dường như không để tâm đến sự vụng về đó. Anh ngả đầu ra sau, bàn tay đặt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của nàng, những tiếng thở gấp của anh cho thấy anh đang thực sự tận hưởng. Phản ứng của anh, sự chấp nhận không phán xét đó, lại là chất xúc tác mạnh mẽ. Nàng cảm thấy một sự tự tin kỳ lạ len lỏi. Nàng bắt đầu làm nhiệt tình hơn, dùng lưỡi táo bạo hơn, cố gắng mang lại khoái cảm thực sự cho anh. Việc nhìn thấy cơ thể anh phản ứng dưới sự chăm sóc của mình mang lại một cảm giác quyền lực và kích thích khó tả.

Đang lúc nàng tập trung cao độ, thì Tuấn nhẹ nhàng dùng tay nâng cằm nàng lên. Anh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của nàng một giây, rồi nhẹ nhàng kéo nàng ngả người nằm ngửa ra giường. Nàng hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản ứng. Trước khi nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tuấn đã cúi xuống, khuôn mặt anh ở giữa hai chân nàng.

Và rồi, anh bắt đầu dùng miệng lưỡi của mình để chăm sóc nàng.

Một tiếng rên không thể kìm nén bật ra khỏi cổ họng nàng. Cảm giác đó... thật sự khác biệt. Lưỡi anh di chuyển một cách điêu luyện, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, tìm đúng những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cân đối của nàng. Mỗi cái liếm, mỗi cái nút nhẹ như một luồng điện chạy thẳng vào não nàng. Nàng cảm thấy toàn thân run rẩy. Đã bao lâu rồi nàng không được ai đó dành thời gian, sự tập trung và kỹ năng để mang lại khoái cảm cho nàng như thế này? Phong thường khá vội vàng, tập trung vào sự thỏa mãn của anh hơn. Còn Tuấn... anh như đang khám phá, đang thờ phụng từng đường nét hài hòa trên cơ thể nàng.

Cảm xúc bên trong nàng gần như bùng nổ. Một cơn sóng khoái cảm mãnh liệt đang dâng lên, nhưng đồng thời là sự bối rối, tội lỗi và cả một nỗi biết ơn kỳ lạ. Nàng muốn nhắm mắt lại tận hưởng, muốn rên rỉ thật to, muốn quằn quại dưới sự chăm sóc của anh. Nhưng nàng không dám. Nàng cố gắng kìm nén, chỉ để những tiếng thở gấp và những cái run rẩy nhẹ tố cáo trạng thái của mình. Nàng sợ Phong nhìn thấy, sợ Hiền đánh giá. Nàng không muốn để lộ sự yếu đuối và khao khát bị bỏ quên bấy lâu nay của mình.

Ngay lúc nàng cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa, sắp vỡ òa trong cơn cực khoái dưới miệng lưỡi của Tuấn, thì Hiền, sau khi đã khiến Phong xuất tinh hoặc đơn giản là đã chán, đột ngột lên tiếng, giọng vui vẻ:

"Thôi, vui thế đủ rồi nhỉ? Ai về nhà nấy thôi!" Cô cười khúc khích, liếc nhìn bộ ngực lắc lư của mình khi ngồi dậy.

Tuấn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh mắt anh vẫn còn vương chút đam mê, nhưng cũng có sự tiếc nuối thoáng qua. Nàng cảm thấy một sự hụt hẫng rõ rệt. Chỉ một chút nữa thôi... Cảm giác tiếc nuối đó lộ rõ trên nét mặt nàng trong một khoảnh khắc, và nàng có cảm giác Tuấn đã nhận ra điều đó trước khi nàng kịp che giấu đi.

Phong lúc này cũng đã ngồi dậy, có vẻ vẫn còn lâng lâng. Anh nhìn nàng, rồi nhìn Tuấn, vẻ mặt hơi khó hiểu nhưng không nói gì.

Theo "hiệu lệnh" của Hiền, họ miễn cưỡng tách nhau ra, quay trở lại với bạn đời của mình. Nàng nằm xuống bên cạnh Phong. Anh kéo nàng vào lòng, bắt đầu hôn và đưa dương vật vào bên trong. Cơ thể nàng vẫn còn rạo rực, âm đạo vẫn còn ẩm ướt và nhạy cảm sau sự chăm sóc của Tuấn, nên dễ dàng tiếp nhận Phong.

Họ làm tình. Phong thúc mạnh mẽ, có phần gấp gáp như muốn khẳng định lại chủ quyền. Nàng nhắm mắt, cố gắng đáp lại. Nhưng cảm giác về miệng lưỡi của Tuấn vẫn còn vương vấn trên da thịt nàng, hình ảnh anh, sự chăm sóc của anh, lấn át cả những cú thúc của Phong. Cơn cực khoái đến với nàng một lần nữa, nhưng nó không còn thuần túy nữa. Nó bị nhuốm màu bởi sự so sánh, bởi sự tiếc nuối, và bởi một ham muốn mới vừa được đánh thức và bỏ lại dang dở.

Khi mọi thứ kết thúc, nằm trong vòng tay Phong, nàng cảm thấy một sự trống rỗng còn lớn hơn cả lần trước. Ranh giới đã bị xóa nhòa. Soft swing đã không còn soft nữa. Và nàng biết, sâu thẳm trong lòng, nàng đã thay đổi. Ham muốn trong nàng không còn chỉ hướng về Phong nữa. Nó đã bắt đầu rẽ sang một hướng khác, phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt
CHƯƠNG 3



Một tháng tựa như ảo ảnh, vừa đủ dài để những gợn sóng cảm xúc lắng xuống dưới bề mặt phẳng lặng của cuộc sống thường nhật, vừa quá ngắn để xóa đi dấu ấn đậm nét mà đêm soft swing thứ hai đã khắc vào tâm trí và cơ thể Chi. Công việc bận rộn trở thành tấm bình phong hữu hiệu, che chắn cho cả bốn người khỏi phải đối mặt trực diện với những câu hỏi chưa có lời đáp, những ham muốn vừa được đánh thức còn đang ngái ngủ.

Trên chiếc giường quen thuộc, có một sự thay đổi không thể gọi tên. Phong dường như nồng nhiệt hơn, những cái ôm siết chặt hơn, những nụ hôn kéo dài hơn mang một dư vị khác lạ. Và lạ lùng thay, cơ thể nàng cũng đáp lại một cách nhiệt tình hơn. Có những đêm, khi Phong thúc mạnh vào nàng với một sự hăng hái mới mẻ - hệ quả từ việc chứng kiến hay chỉ là sự trùng hợp? – nàng gần như bị thuyết phục rằng liều thuốc "swing" đang phát huy tác dụng. Một sợi dây liên kết kỳ lạ, được dệt nên từ bí mật và sự cấm kỵ, dường như đang hình thành giữa họ. Nàng bám víu vào hy vọng mong manh đó, tự huyễn hoặc rằng cuộc thử nghiệm điên rồ này có thể thực sự cứu vãn được gì đó.

Nhưng sự hiện diện của Tuấn vẫn như một vết mực loang trong tâm trí nàng, không thể tẩy xóa. Nó xâm nhập vào giấc ngủ, biến thành những giấc mơ ướt át, nơi bàn tay và miệng lưỡi anh khám phá cơ thể nàng một cách thành thạo, khiến nàng tỉnh dậy với hơi thở gấp gáp và vùng kín ẩm ướt. Hình ảnh dương vật của anh – lớn hơn, gân guốc hơn, đầy sức sống hơn so với của Phong – cứ lởn vởn, khơi dậy một sự tò mò thể xác thuần túy, một nỗi khao khát nguyên thủy mà nàng cố gắng đè nén. Sự so sánh diễn ra gần như tự động: sự tập trung và kỹ năng của Tuấn khi mang lại khoái cảm cho nàng đối lập hoàn toàn với sự quen thuộc đôi khi hơi vội vã, tập trung vào đích đến của Phong. Nàng không ghét Phong, không hề. Nàng chỉ đang bối rối cực độ trước chính cơ thể mình, trước những phản ứng mà nó dành cho một người đàn ông khác, trước cái vực thẳm ham muốn vừa hé mở ngay dưới chân. Nàng sợ hãi con người đang dần lộ diện bên trong – một con người xa lạ, khao khát và liều lĩnh. Nỗi sợ đó hòa quyện một cách bệnh hoạn với sự mong chờ về lần gặp gỡ tiếp theo.

Và rồi, cái ngày đó cũng đến. Phong về nhà vào một buổi tối cuối tuần, mang theo tin tức mà nàng vừa mong đợi vừa lo sợ.

"Tuấn gọi!" Anh thông báo, không giấu được vẻ hào hứng. "Họ rảnh rồi. Nghe này, họ đề nghị cuối tuần sau cả bốn đứa mình làm một chuyến đi biển xả hơi. Thuê một căn villa riêng, đổi gió tí. Chỉ đi chơi thôi nhé, không có gì khác đâu!" Anh vội vàng thêm vào, như thể đọc được sự ngần ngại trong mắt nàng, dù thực tế, điều lóe lên trong mắt nàng không chỉ có ngần ngại.

Đi biển? Cả bốn người? Ý nghĩ đó khiến tim nàng đập rộn. Không phải swing. Chỉ là một kỳ nghỉ. Nhưng lại là đi cùng anh. Một cơ hội để gặp lại, để quan sát, để cảm nhận sự hiện diện của Tuấn trong một không gian khác, tự nhiên hơn. Một niềm vui tội lỗi và một sự phấn khích khó gọi tên len lỏi trong huyết quản nàng.

"Đi biển à? Nghe cũng hay đấy," nàng đáp, cố làm ra vẻ thờ ơ, giọng đều đều. Nhưng bàn tay dưới gầm bàn đã vô thức siết chặt lại. Nàng không nhận ra, hoặc cố tình không nhận ra, rằng mình đang mong chờ chuyến đi này còn hơn cả Phong.

Chuyến đi khởi đầu bằng một vỏ bọc hoàn hảo của sự bình thường. Biệt thự sát biển, hồ bơi lấp lánh, tiếng sóng vỗ rì rào. Ban ngày, họ thực sự là hai cặp đôi bạn bè, vui vẻ tận hưởng ánh nắng, cát trắng và hải sản tươi ngon. Chi trong bộ bikini khoe trọn vóc dáng cân đối, hài hòa thu hút những ánh nhìn ngưỡng mộ kín đáo, trong khi Hiền với bộ đồ tắm hai mảnh nhỏ xíu không thể che hết được những đường cong bốc lửa, đặc biệt là bộ ngực đồ sộ và cặp mông căng tròn, lại gây chú ý một cách ồn ào hơn. Chi thấy mình cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, thậm chí có những khoảnh khắc nô đùa cùng Phong trên bãi biển khiến nàng cảm thấy một sự kết nối ấm áp, gần gũi đã lâu không có. Nàng gần như đã tin rằng, có lẽ chỉ cần thế này là đủ.

Nhưng khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả bầu trời và mặt biển, khi rượu vang đã được rót đầy ly trong phòng khách sang trọng của căn biệt thự, bức màn bình yên bắt đầu từ từ được kéo xuống. Không khí dần trở nên đặc quánh, những ánh mắt trao nhau ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa, và sự căng thẳng tình dục quen thuộc lại lẳng lặng len lỏi vào từng góc phòng. Tiếng sóng biển ngoài kia như đang thì thầm những lời mời gọi cấm kỵ.
 

xXxguardianxXx

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Như một vở kịch đã được tập dượt kỹ lưỡng, Hiền khéo léo châm ngòi cho màn trình diễn nhục cảm. Cô cười duyên, kéo Phong đang ngồi cạnh Chi trên sô pha xuống tấm thảm lông dày mịn. Không một chút e dè, cô quỳ gối, thuần thục giải phóng "cậu bé" của Phong khỏi lớp quần vải và bắt đầu màn trình diễn bằng miệng đầy mê hoặc. Lưỡi cô lướt đi, đôi môi mút nhẹ, kỹ năng điêu luyện khiến Phong phải ngửa đầu rên khẽ, hai tay nắm chặt thành sô pha.

Chi ngồi yên, Tuấn sát ngay bên cạnh, gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra. Lần này, không còn cú sốc tê liệt. Chỉ là một sự tĩnh lặng kỳ lạ, một sự chấp nhận gần như thờ ơ với cảnh tượng đang diễn ra dưới chân mình. Nàng tập trung vào cảm giác bờ vai trần của Tuấn thỉnh thoảng lại chạm vào vai mình, mỗi lần va chạm như một tia lửa nhỏ làm tê liệt thần kinh. Ánh mắt nàng vô thức hạ xuống nơi hạ bộ của anh, nơi sự cương cứng đang hiện lên ngày một rõ rệt dưới lớp quần short. Sự tò mò về kích thước thật sự, về cảm giác khi chạm vào nó, lại cồn cào trỗi dậy.

Ngay lúc đó, Tuấn khẽ nghiêng người, đôi môi nóng ấm của anh tìm đến vành tai nàng, thì thầm đủ để chỉ mình nàng nghe thấy: "Đến lượt em khám phá rồi." Hơi thở của anh phả vào da thịt nàng, khiến nàng khẽ rùng mình. Rồi không đợi nàng phản ứng, anh đã dùng miệng lưỡi của mình tấn công vào vùng kín của nàng, ngay trên chiếc sô pha.

Lưỡi anh không giống Phong. Nó táo bạo hơn, kỹ thuật hơn, như thể đọc được từng điểm nhạy cảm ẩn giấu nhất trên cơ thể cân đối của nàng. Nó vừa liếm nhẹ mời gọi, vừa nút mạnh đầy chiếm hữu, khiến nàng không thể không bật ra những tiếng rên khe khẽ. Cơ thể nàng phản ứng gần như ngay lập tức, dịch nhờn bắt đầu tuôn chảy, hai chân vô thức kẹp chặt lại. Cảm giác được một người đàn ông khác, đặc biệt là Tuấn, chăm sóc bằng miệng một cách tận tụy và đầy kỹ năng như vậy, đánh thức những khao khát sâu kín mà nàng đã cố chôn vùi.

Đang lúc nàng đắm chìm trong khoái cảm đê mê, một tiếng rên lớn, đầy hoan lạc và có phần thách thức của Hiền vang lên từ dưới tấm thảm. Chi giật mình mở choàng mắt.

Cảnh tượng trước mắt khiến nàng nghẹt thở. Hiền không còn quỳ gối nữa. Cô đã xoay người, ngồi hẳn lên người Phong, mặt đối mặt. Cô dạng rộng hai chân, chủ động hướng dẫn dương vật của Phong tiến vào sâu bên trong mình. Tiếng da thịt va chạm ướt át, trần trụi vang lên rõ mồn một. Hiền ưỡn người, hai bầu vú đồ sộ rung động dữ dội theo từng cú nhấp hông của Phong, miệng không ngừng phát ra những âm thanh tục tĩu nhưng đầy kích thích: "Ôi... Phong... địt mạnh vào... sâu nữa đi... Á... sướng quá...!"

Phong hoàn toàn không chống cự. Ngược lại, anh còn vòng tay ôm siết lấy cặp mông căng tròn của Hiền, nhấc bổng cô lên rồi lại hạ xuống theo nhịp thúc của mình, khuôn mặt đỏ gay, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng. Anh đang làm tình với Hiền, say sưa và mãnh liệt, ngay trước mắt vợ mình.

Full Swing. Ngay trước mắt nàng. Không một lời báo trước. Không một cái gật đầu đồng ý từ nàng cho sự trao đổi trần trụi này. Một cảm giác trống rỗng, hụt hẫng xâm chiếm nàng. Không phải là sự tức giận hay thù ghét Phong. Mà là một sự nhận thức phũ phàng về vị trí của mình, về sự dễ dàng mà các quy tắc có thể bị phá vỡ. Và rồi, một ý nghĩ điên rồ nảy sinh: Nếu đây là trò chơi mà Phong muốn, nếu sự phản bội công khai này lại khiến anh hưng phấn đến vậy, thì tại sao nàng phải tiếp tục kìm nén chính mình? Tại sao nàng phải chịu đựng sự giày vò của khao khát không được đáp ứng? Sự tổn thương biến thành một chất xúc tác nguy hiểm, đẩy nàng đến bờ vực của sự liều lĩnh.

Tuấn đã dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào nàng, như đọc được cơn bão đang cuộn xoáy bên trong. Sự im lặng của anh, sự chờ đợi của anh, còn mãnh liệt hơn bất kỳ lời thúc giục nào.

Nàng hít một hơi thật sâu, một quyết định được đưa ra trong tích tắc. Nàng nhìn thẳng vào mắt Tuấn, ánh mắt không còn sợ hãi mà ánh lên một tia quyết liệt. Nàng không hôn anh. Thay vào đó, nàng hành động. Nàng trườn người dậy khỏi sự chăm sóc của miệng lưỡi anh, quay người lại và dạng chân ngồi lên đùi Tuấn, đối mặt với anh. Bàn tay nàng run rẩy nhưng đầy quả quyết, tìm đến dương vật đang cương cứng, sừng sững của anh. Không một chút do dự về việc có bao cao su hay không, tâm trí nàng lúc này chỉ còn lại ham muốn nguyên thủy. Nàng nắm lấy thân dương vật nóng hổi, trần trụi, cảm nhận sự rắn chắc và những đường gân nổi rõ dưới lòng bàn tay. Rồi, nàng từ từ nâng hông, tự mình hướng dẫn đầu dương vật của anh vào cửa mình ẩm ướt của mình, từ từ hạ người xuống, đón nhận sự xâm nhập mạnh mẽ đó.

Cảm giác dương vật trần trụi của Tuấn tiến vào khác biệt hoàn toàn. Không có lớp màng mỏng ngăn cách, nàng cảm nhận trực tiếp từng milimet da thịt nóng bỏng của anh cọ xát vào thành âm đạo nhạy cảm của mình. Sự căng tức, sự đầy đặn đến nghẹt thở mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nàng khẽ rên lên khi anh đã hoàn toàn ở bên trong. Nàng bắt đầu tự mình nhún nhảy, lúc đầu còn ngập ngừng, rồi dần dần mạnh bạo hơn, mái tóc dài xõa xuống bờ vai trần, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng cảm giác làm chủ cuộc chơi, làm chủ khoái cảm của chính mình và của anh. Bộ ngực vừa vặn nhưng săn chắc của nàng rung động theo từng nhịp nhún.

Tuấn vòng tay ôm lấy eo nàng, hỗ trợ chuyển động của nàng, rồi bất ngờ lật người nàng lại, đè nàng nằm sấp xuống chiếc sô pha mềm mại. Anh nâng cặp mông tròn trịa, vừa vặn của nàng lên cao, tách chúng ra và thúc mạnh dương vật trần trụi vào từ phía sau. Tư thế doggy.

"Á!" Nàng hét lên vì cú thúc bất ngờ và sâu thẳm. Ở tư thế này, dương vật anh dường như vào sâu hơn nữa, chạm đến những điểm mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Từng cú thúc của Tuấn mạnh mẽ, dứt khoát, như muốn đóng cọc vào tận cùng cơ thể nàng. Nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết ưỡn cong tấm lưng ong, đẩy cặp mông về phía sau đón nhận từng nhịp thúc của anh, miệng không ngừng rên rỉ những âm thanh hoang dại. Nàng hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Phong và Hiền, quên mất mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt của dương vật Tuấn đang khuấy đảo bên trong, cảm giác da thịt trần trụi cọ xát vào nhau nóng bỏng.

Nàng không hề để ý rằng dưới tấm thảm, Phong và Hiền đã kết thúc màn mây mưa của họ. Phong ngồi dậy, dựa vào sô pha, hơi thở gấp gáp. Dương vật anh mềm dần, nhưng lớp bao cao su đã qua sử dụng vẫn còn nguyên vẹn, bóng loáng trên đó. Hiền cũng ngồi dậy bên cạnh anh. Cả hai đều hướng ánh mắt về phía sô pha, nơi Chi đang quằn quại trong tư thế doggy đầy gợi tình, cặp mông căng tròn chĩa thẳng về phía họ, hứng chịu những cú thúc mạnh mẽ của Tuấn.

"Em sắp... sắp ra rồi... Tuấn... mạnh nữa... آه!" Nàng hổn hển, hai tay bấu chặt lấy sô pha.

Tuấn gầm lên một tiếng trầm khàn, bàn tay anh bóp mạnh lấy hông nàng, giữ chặt lấy cơ thể đang run rẩy của nàng trong khi anh thúc những cú cuối cùng nhanh, mạnh và sâu như vũ bão. Nàng cảm nhận rõ ràng dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh của anh phun trào mạnh mẽ vào sâu bên trong tử cung mình, từng đợt, từng đợt. Cùng lúc đó, cơ thể nàng cũng vỡ òa trong cơn cực khoái dữ dội nhất cuộc đời, khiến nàng co giật không ngừng, toàn thân tê liệt vì sung sướng.

Anh đổ sập xuống lưng nàng, vùi mặt vào mái tóc rối bù, cả hai cùng thở dốc. Tuấn từ từ rút dương vật trần trụi, vẫn còn ươn ướt tinh dịch của mình ra khỏi người nàng. Ngay lập tức, một dòng dịch trắng đục, đặc sánh bắt đầu trào ra từ cửa mình nàng, chảy dọc xuống khe mông đang chĩa thẳng về phía Phong và Hiền, nhỏ giọt xuống chiếc sô pha.

Phong ngồi đó, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng cuối cùng đó. Ánh mắt anh dán chặt vào dòng tinh dịch đang chảy ra từ cơ thể vợ mình sau khi người đàn ông khác làm tình với cô. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ phức tạp: sự sững sờ, sự tò mò bệnh hoạn, và một sự kích thích không thể che giấu. Dương vật trong lớp bao cao su của anh lại bắt đầu ngóc đầu dậy một cách vô thức. Hình ảnh Chi trong tư thế đó, với dấu vết của cuộc truy hoan mãnh liệt còn vương trên cơ thể, trông vừa gợi tình, vừa dâm đãng một cách lạ lùng, tác động mạnh mẽ đến tâm trí anh theo một cách mà chính anh cũng chưa hiểu rõ. Hiền ngồi cạnh, chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của Phong và Chi, một nụ cười bí ẩn nở trên môi.

Khi Chi cố gắng định thần lại, quay người ngồi dậy trên sô pha, Hiền mới lên tiếng, giọng đầy vẻ trêu chọc khi nhìn thấy dòng dịch trắng còn vương trên người Chi và sô pha:

"Ối chà chà! Xem ai được 'bắn thẳng vào trong' luôn kìa? Trắng xoá cả ra rồi! Sướng nhá! Tiếc ghê, biết thế lúc nãy em cũng chẳng thèm bắt anh Phong dùng 'áo mưa' làm gì cho mất hứng!"

Lời nói của Hiền như một tiếng sét đánh ngang tai Chi. Dùng 'áo mưa'? Nàng sững sờ, ánh mắt hoang mang tự động lia về phía Phong. Và lúc này, tâm trí nàng mới thực sự nhận ra sự khác biệt - lớp bao cao su vẫn còn nguyên vẹn trên dương vật của chồng mình. Một sự tương phản phũ phàng, không thể chối cãi với dương vật trần trụi của Tuấn và bằng chứng ướt át đang chảy ra từ chính cơ thể nàng. Nàng đã hoàn toàn quên mất, đã để bản năng dẫn lối, đã tự tay đưa dương vật không bảo vệ của Tuấn vào người và để anh xuất tinh bên trong. Mặt nàng nóng bừng lên, đỏ lựng từ cổ đến tận mang tai vì xấu hổ, vì sự thật phũ phàng về hành động liều lĩnh, mất kiểm soát của mình. Nàng vội vàng kéo vạt áo, cố gắng che đi cơ thể và cả dấu vết của cuộc truy hoan vừa rồi, cảm giác tội lỗi, sự bối rối và nỗi sợ hãi mơ hồ xâm chiếm tâm trí.

"Thôi nào Hiền, đừng trêu Chi." Tuấn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng có chút áy náy khi thấy vẻ mặt của Chi. Anh quay sang Phong, "Xin lỗi Phong... chuyện này... là lỗi của tôi, đã không kiểm soát được." Anh nhận trách nhiệm, không đổ lỗi cho sự bốc đồng của nàng.

Phong gãi đầu cười trừ, vẻ mặt vẫn còn nét lúng túng và sự kích thích chưa tan hết khi nhìn vợ mình trong tình trạng đó. "À... ờ... không sao đâu... Chắc tại... vui quá thôi mà." Anh liếc nhanh sang dòng dịch trắng còn vương trên người Chi và chiếc sô pha, rồi vội nhìn đi chỗ khác, cố gắng tỏ ra bình thường. "Thôi... cũng muộn rồi, hay tối nay chúng ta tạm ai về phòng nấy nghỉ ngơi nhé?" Anh đề nghị, như muốn thoát khỏi bầu không khí căng thẳng và đầy hàm ý này.

Mọi người nhanh chóng đồng ý. Chi vội vã chỉnh lại trang phục, gần như chạy trốn khỏi phòng khách, tránh ánh mắt của cả ba người. Nàng cùng Phong lặng lẽ quay về phòng riêng của họ, lòng rối như tơ vò. Sự thỏa mãn thể xác tột cùng vừa trải qua giờ đây bị phủ bóng bởi nỗi xấu hổ, sự bối rối trước phản ứng khó hiểu của Phong, và một cảm giác bất an về những gì vừa xảy ra và những gì sắp tới.
 
Bên trên