xXxguardianxXx
Yếu sinh lý
Để viết được cái này tao phải vật lộn với con AI, ngồi đọc điều chỉnh lại văn phong, logic cốt truyện ban đầu tao đưa ra để cho nuột chút.
Có một số là tao đã trải qua nên đưa vào truyện.
Mấy tml đọc nhá
CHƯƠNG 1
Phần 1
Tiếng tích tắc khô khốc của chiếc đồng hồ treo tường trong bếp như đang đếm nhịp cho sự im lặng. Bốn giờ sáng. Chi nằm nghiêng, mắt mở thao láo nhìn vào khoảng không đặc quánh trước mặt. Bên cạnh, Phong thở đều, tấm lưng trần rắn chắc khẽ phập phồng theo từng nhịp thở sâu. Năm năm chung sống, nàng thuộc lòng cả cái cách anh thở khi ngủ say, thuộc cả vết sẹo mờ nơi bả vai anh từ một lần ngã xe hồi đại học. Thân thuộc đến mức trống rỗng.
Nàng nhẹ nhàng trở mình, cố không gây ra tiếng động. Sàn gỗ kêu cọt kẹt khe khẽ dưới chân khi nàng bước vào nhà tắm. Ánh đèn vàng vọt hắt lên khuôn mặt nàng trong gương – một khuôn mặt vẫn giữ được nét xinh đẹp, đáng yêu với đôi mắt to tròn và làn da mịn màng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi và một nét buồn khó tả không thể che giấu. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên gò má, rồi lướt xuống chiếc cổ thon. Vóc dáng nàng trong gương khá đẹp, cân đối và hài hòa, những đường cong mềm mại đúng chỗ, nhưng lúc này, chúng dường như quá "lành", quá "ngoan" so với cơn bão ngầm đang bắt đầu hình thành bên trong nàng. Nàng sợ phải nhìn quá lâu vào sự trống trải trong đôi mắt mình.
Pha một tách cà phê đen không đường, nàng ra ban công ngồi. Gió sớm se lạnh luồn qua lớp váy ngủ mỏng, khiến nàng khẽ rùng mình, nhưng cái lạnh lẽo sâu sắc hơn lại đến từ bên trong. Thành phố vẫn còn ngái ngủ dưới màn sương mờ ảo. Những ngọn đèn đường vàng vọt kéo dài lê thê như chính cuộc đời nàng vậy. Bình yên đến tẻ ngắt. Ổn định đến phát ngột.
Cuộc hôn nhân của họ giống như một bản nhạc được chơi đi chơi lại đến thuộc lòng, đúng nhịp, đúng điệu, nhưng không còn chút rung cảm nào. Mọi thứ ngăn nắp, chuẩn mực, nhưng thiếu vắng sinh khí. Tình yêu, hay ít nhất là sự đam mê cháy bỏng thuở ban đầu, đã nguội lạnh tự lúc nào không hay, không phải bởi một biến cố lớn lao, mà bởi sự bào mòn của thời gian và thói quen.
Một sự thiếu hụt vô hình len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn nàng. Không phải vật chất. Phong là một người chồng tốt theo mọi tiêu chuẩn thông thường – ổn định, chu đáo theo kiểu mẫu, không tệ bạc. Anh nhớ những ngày kỷ niệm, đôi khi mua hoa tặng vợ. Nhưng những cử chỉ đó, giờ đây trong mắt nàng, chỉ như những nghĩa vụ được thực hiện đúng lịch, thiếu đi sự kết nối sâu sắc, thiếu đi cái chạm làm bùng lên ngọn lửa âm ỉ đâu đó trong nàng, một ngọn lửa mà chính nàng cũng không nhận thức rõ sự tồn tại của nó.
Nàng nhớ lại đêm qua, hay một đêm nào đó na ná như thế. Phong chủ động, như thường lệ. Nụ hôn quen thuộc, bàn tay di chuyển theo lộ trình nhàm chán. Ngực, bụng, rồi giữa hai chân. Nàng nhắm mắt, cố gắng tập trung, cố gắng gọi dậy chút ham muốn đã ngủ quên. Cơ thể nàng, như một cỗ máy được lập trình, vẫn tiết ra chút dịch nhờn cần thiết, nhưng tâm trí nàng lại bay bổng đến những nơi xa xôi – công việc, bộ phim dang dở, những suy nghĩ vẩn vơ.
Phong vào trong nàng. Những cú thúc đều đặn, nhịp nhàng như một chiếc máy. Anh thở gấp hơn. Nàng vòng tay ôm lưng anh, móng tay bấm nhẹ, cố tạo ra phản ứng mà nàng nghĩ là anh mong đợi. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng nàng, một âm thanh giả tạo đến chính nàng cũng nhận ra. Nhưng Phong thì không, hoặc anh chọn cách không nhận ra. Anh cần sự giải tỏa, và cơ thể nàng đang cung cấp điều đó. Khi dòng tinh dịch ấm nóng của anh trào ra, anh đổ sập xuống người nàng, thở hổn hển. Rồi im lặng. Anh lăn sang bên, thì thầm "Em ngủ ngon," và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng nằm đó, cảm nhận sự trống rỗng mênh mông không chỉ trong căn phòng, mà còn ngay chính bên trong mình. Tình dục không còn là cầu nối, mà chỉ càng khoét sâu thêm khoảng cách vô hình giữa họ, như một nghi lễ vô hồn.
Nàng hớp một ngụm cà phê đắng. Vị đắng lan tỏa, phần nào át đi sự nhạt nhẽo đang bao trùm. Nàng cảm thấy một sự thôi thúc mơ hồ từ bên trong, một khao khát về một điều gì đó khác biệt, một sự sống động, một cú sốc để phá vỡ lớp băng dày đang phủ kín tâm hồn. Nàng không biết đó là gì, chỉ biết rằng sự ổn định này đang giết chết nàng từ bên trong.
Tiếng cửa phòng ngủ mở. Phong bước ra, ngáp dài. "Em dậy sớm thế?" Anh đến bên, vòng tay ôm vai nàng. Cái ôm quen thuộc, an toàn, nhưng không đủ ấm.
"Không ngủ được." Nàng khẽ dựa đầu vào ngực anh, nhưng không tìm thấy sự đồng điệu.
"Lại nghĩ linh tinh à?" Giọng anh có chút ngái ngủ.
Nàng im lặng. Linh tinh? Có lẽ những khao khát thầm kín, những khoảng trống không thể gọi tên trong nàng chỉ là "linh tinh" trong thế giới thực tế của anh.
"Tối nay đi ăn ngoài nhé?" Anh đề nghị, cố gắng tạo ra một điểm nhấn.
"Sao cũng được." Nàng đáp lí nhí. Lại một kế hoạch, lại một sự lặp lại.
Phong cảm nhận được sự thờ ơ. Anh lặng lẽ vào pha cà phê. Tiếng máy xay, tiếng nước sôi – những âm thanh của một buổi sáng quá đỗi bình thường.
Buổi tối ở nhà hàng sang trọng cũng không khá hơn. Ánh nến, nhạc du dương, những câu chuyện của Phong về công việc. Nàng đóng vai người vợ lắng nghe, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xinh xắn.
Trên đường về, trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, Phong bất ngờ lên tiếng, giọng ngập ngừng khác lạ:
"Chi này..."
Nàng quay sang. Ánh đèn đường lướt qua mặt anh.
"Anh... có đọc được vài thứ trên mạng... về cách làm mới đời sống vợ chồng."
Tim nàng khẽ nhói lên. Một tia tò mò, thay vì hy vọng, lóe lên.
"Cách gì?"
Phong liếm môi, tay siết vô lăng. "Nó gọi là... swing. Em nghe bao giờ chưa?"
Swing. Từ đó vang lên, lạ lẫm, cấm kỵ, và... khuấy động một góc tối nào đó trong nàng. Nàng lắc đầu.
Phong hắng giọng. "Có nhiều kiểu. Nhưng có kiểu 'soft swing'... là hai cặp đôi cùng ở một chỗ, làm tình với bạn đời của mình thôi, nhưng... có thể thấy nhau." Anh nói nhanh, tránh ánh mắt nàng.
Nàng sững người. Không khí đặc lại. Nhìn người khác làm tình? Để người khác nhìn mình? Ý nghĩ đó vừa ghê tởm, vừa khơi dậy một sự tò mò bệnh hoạn, một sự kích thích lệch lạc mà nàng không dám thừa nhận.
"Anh... muốn thử?" Giọng nàng run run, không rõ vì sợ hãi hay vì một cảm xúc nào khác.
"Anh không biết," Phong nói khẽ. "Chỉ là... anh nghĩ có lẽ chúng ta cần một cái gì đó khác biệt. Một cú hích..."
Nàng không đáp. Đầu óc quay cuồng. Lý trí gào thét về chuẩn mực, về sự chung thủy. Nhưng một phần sâu thẳm, cái phần luôn cảm thấy thiếu thốn, lại bị kích thích bởi ý nghĩ phá vỡ giới hạn, bởi sự trần trụi bản năng được phơi bày.
"Em nghĩ sao?"
Nàng quay đi, nhìn ánh đèn nhòe đi ngoài cửa sổ. "Em... cần thời gian."
Phong không ép. "Ừ. Em cứ suy nghĩ."
Những ngày sau đó, "soft swing" trở thành một nỗi ám ảnh thầm lặng. Nàng cố gạt đi, nhưng sự tò mò cứ lớn dần, như một loài dây leo độc hại quấn quanh tâm trí. Nàng tìm hiểu trên mạng, đọc những câu chuyện ẩn danh – kẻ ca ngợi, người cảnh báo. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng cái khao khát về một sự đổi khác, một sự giải thoát khỏi vũng lầy nhàm chán, ngày càng mạnh mẽ hơn. Bản năng bị kìm nén đang cựa quậy đòi thức giấc.
Một buổi tối, Phong lại đề cập, lần này với sự chuẩn bị kỹ hơn. Anh đưa nàng xem ảnh một cặp đôi trên điện thoại – Tuấn và Hiền. Nàng nheo mắt nhìn. Tuấn cao ráo, gương mặt không quá đẹp trai nhưng có nét nam tính, cuốn hút rất riêng, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm. Còn Hiền, khuôn mặt không thể gọi là xinh đẹp như nàng, có phần hơi sắc sảo, nhưng ngay cả trong ảnh cũng không che giấu được thân hình cực kỳ bốc lửa với vòng một đầy đặn và vòng ba nảy nở lồ lộ dưới lớp váy ôm. Một sự tương phản rõ rệt với vẻ đẹp hài hòa, đáng yêu của chính nàng.
"Bạn anh giới thiệu. Họ cũng đã thử... và thấy ổn." Phong nói.
Nàng nhìn bức ảnh, cảm giác so sánh mơ hồ len lỏi. Vẻ đẹp của nàng liệu có ý nghĩa gì trong thế giới mà họ sắp bước vào? Hay chính sự bốc lửa, lồ lộ kia mới là thứ thực sự thu hút?
"Họ muốn gặp mình nói chuyện thôi," Phong nói tiếp. "Tìm hiểu. Không thích thì thôi."
Nàng nhìn Phong, thấy sự chờ đợi và cả sự bất lực trong mắt anh. Rồi nàng nhìn vào khoảng trống bên trong chính mình.
"Chỉ nói chuyện thôi," nàng khẽ gật đầu, giọng gần như thì thầm.
Cuộc gặp gỡ diễn ra ở quán cà phê yên tĩnh. Tuấn ngoài đời còn cuốn hút hơn, phong thái trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén như xuyên thấu. Hiền thì đúng như trong ảnh, không quá xinh về đường nét nhưng cực kỳ tự tin và tỏa ra một năng lượng tình dục mãnh liệt. Bộ ngực lớn của cô như muốn bung ra khỏi chiếc áo cổ V trễ nải, và vòng ba căng tròn thu hút mọi ánh nhìn khi cô di chuyển. Nàng bất giác liếc nhìn Phong, thấy anh cũng thoáng nhìn theo Hiền với vẻ không che giấu. Họ nói chuyện thẳng thắn, cởi mở.
"Bọn mình hiểu sự ngần ngại của Chi," Hiền nhìn thẳng vào nàng, nụ cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ từng trải, "Mình từng phản ứng dữ dội hơn nhiều. Nhưng đôi khi sợ hãi lại đến từ chính giới hạn mình tự đặt ra."
"Quan trọng là sự tôn trọng và giao tiếp," Tuấn nói, giọng trầm ấm, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt nàng lâu hơn một chút. "Đây là một cuộc khám phá. Đôi khi phải dám bước ra khỏi vùng an toàn."
Sự chân thành của họ, đặc biệt là của Tuấn, làm nàng dịu lại phần nào, nhưng sự tương phản giữa nàng và Hiền vẫn lởn vởn trong đầu.
Khi về, Phong hỏi nàng cảm thấy sao.
Nàng hít sâu. "Em không biết. Nhưng... họ không tệ."
Không phải đồng ý. Nhưng cũng không còn là từ chối. Một cánh cửa đã hé mở, dẫn vào một thế giới xa lạ và đầy cám dỗ.
Có một số là tao đã trải qua nên đưa vào truyện.
Mấy tml đọc nhá
CHƯƠNG 1
Phần 1
Tiếng tích tắc khô khốc của chiếc đồng hồ treo tường trong bếp như đang đếm nhịp cho sự im lặng. Bốn giờ sáng. Chi nằm nghiêng, mắt mở thao láo nhìn vào khoảng không đặc quánh trước mặt. Bên cạnh, Phong thở đều, tấm lưng trần rắn chắc khẽ phập phồng theo từng nhịp thở sâu. Năm năm chung sống, nàng thuộc lòng cả cái cách anh thở khi ngủ say, thuộc cả vết sẹo mờ nơi bả vai anh từ một lần ngã xe hồi đại học. Thân thuộc đến mức trống rỗng.
Nàng nhẹ nhàng trở mình, cố không gây ra tiếng động. Sàn gỗ kêu cọt kẹt khe khẽ dưới chân khi nàng bước vào nhà tắm. Ánh đèn vàng vọt hắt lên khuôn mặt nàng trong gương – một khuôn mặt vẫn giữ được nét xinh đẹp, đáng yêu với đôi mắt to tròn và làn da mịn màng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi và một nét buồn khó tả không thể che giấu. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên gò má, rồi lướt xuống chiếc cổ thon. Vóc dáng nàng trong gương khá đẹp, cân đối và hài hòa, những đường cong mềm mại đúng chỗ, nhưng lúc này, chúng dường như quá "lành", quá "ngoan" so với cơn bão ngầm đang bắt đầu hình thành bên trong nàng. Nàng sợ phải nhìn quá lâu vào sự trống trải trong đôi mắt mình.
Pha một tách cà phê đen không đường, nàng ra ban công ngồi. Gió sớm se lạnh luồn qua lớp váy ngủ mỏng, khiến nàng khẽ rùng mình, nhưng cái lạnh lẽo sâu sắc hơn lại đến từ bên trong. Thành phố vẫn còn ngái ngủ dưới màn sương mờ ảo. Những ngọn đèn đường vàng vọt kéo dài lê thê như chính cuộc đời nàng vậy. Bình yên đến tẻ ngắt. Ổn định đến phát ngột.
Cuộc hôn nhân của họ giống như một bản nhạc được chơi đi chơi lại đến thuộc lòng, đúng nhịp, đúng điệu, nhưng không còn chút rung cảm nào. Mọi thứ ngăn nắp, chuẩn mực, nhưng thiếu vắng sinh khí. Tình yêu, hay ít nhất là sự đam mê cháy bỏng thuở ban đầu, đã nguội lạnh tự lúc nào không hay, không phải bởi một biến cố lớn lao, mà bởi sự bào mòn của thời gian và thói quen.
Một sự thiếu hụt vô hình len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn nàng. Không phải vật chất. Phong là một người chồng tốt theo mọi tiêu chuẩn thông thường – ổn định, chu đáo theo kiểu mẫu, không tệ bạc. Anh nhớ những ngày kỷ niệm, đôi khi mua hoa tặng vợ. Nhưng những cử chỉ đó, giờ đây trong mắt nàng, chỉ như những nghĩa vụ được thực hiện đúng lịch, thiếu đi sự kết nối sâu sắc, thiếu đi cái chạm làm bùng lên ngọn lửa âm ỉ đâu đó trong nàng, một ngọn lửa mà chính nàng cũng không nhận thức rõ sự tồn tại của nó.
Nàng nhớ lại đêm qua, hay một đêm nào đó na ná như thế. Phong chủ động, như thường lệ. Nụ hôn quen thuộc, bàn tay di chuyển theo lộ trình nhàm chán. Ngực, bụng, rồi giữa hai chân. Nàng nhắm mắt, cố gắng tập trung, cố gắng gọi dậy chút ham muốn đã ngủ quên. Cơ thể nàng, như một cỗ máy được lập trình, vẫn tiết ra chút dịch nhờn cần thiết, nhưng tâm trí nàng lại bay bổng đến những nơi xa xôi – công việc, bộ phim dang dở, những suy nghĩ vẩn vơ.
Phong vào trong nàng. Những cú thúc đều đặn, nhịp nhàng như một chiếc máy. Anh thở gấp hơn. Nàng vòng tay ôm lưng anh, móng tay bấm nhẹ, cố tạo ra phản ứng mà nàng nghĩ là anh mong đợi. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng nàng, một âm thanh giả tạo đến chính nàng cũng nhận ra. Nhưng Phong thì không, hoặc anh chọn cách không nhận ra. Anh cần sự giải tỏa, và cơ thể nàng đang cung cấp điều đó. Khi dòng tinh dịch ấm nóng của anh trào ra, anh đổ sập xuống người nàng, thở hổn hển. Rồi im lặng. Anh lăn sang bên, thì thầm "Em ngủ ngon," và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nàng nằm đó, cảm nhận sự trống rỗng mênh mông không chỉ trong căn phòng, mà còn ngay chính bên trong mình. Tình dục không còn là cầu nối, mà chỉ càng khoét sâu thêm khoảng cách vô hình giữa họ, như một nghi lễ vô hồn.
Nàng hớp một ngụm cà phê đắng. Vị đắng lan tỏa, phần nào át đi sự nhạt nhẽo đang bao trùm. Nàng cảm thấy một sự thôi thúc mơ hồ từ bên trong, một khao khát về một điều gì đó khác biệt, một sự sống động, một cú sốc để phá vỡ lớp băng dày đang phủ kín tâm hồn. Nàng không biết đó là gì, chỉ biết rằng sự ổn định này đang giết chết nàng từ bên trong.
Tiếng cửa phòng ngủ mở. Phong bước ra, ngáp dài. "Em dậy sớm thế?" Anh đến bên, vòng tay ôm vai nàng. Cái ôm quen thuộc, an toàn, nhưng không đủ ấm.
"Không ngủ được." Nàng khẽ dựa đầu vào ngực anh, nhưng không tìm thấy sự đồng điệu.
"Lại nghĩ linh tinh à?" Giọng anh có chút ngái ngủ.
Nàng im lặng. Linh tinh? Có lẽ những khao khát thầm kín, những khoảng trống không thể gọi tên trong nàng chỉ là "linh tinh" trong thế giới thực tế của anh.
"Tối nay đi ăn ngoài nhé?" Anh đề nghị, cố gắng tạo ra một điểm nhấn.
"Sao cũng được." Nàng đáp lí nhí. Lại một kế hoạch, lại một sự lặp lại.
Phong cảm nhận được sự thờ ơ. Anh lặng lẽ vào pha cà phê. Tiếng máy xay, tiếng nước sôi – những âm thanh của một buổi sáng quá đỗi bình thường.
Buổi tối ở nhà hàng sang trọng cũng không khá hơn. Ánh nến, nhạc du dương, những câu chuyện của Phong về công việc. Nàng đóng vai người vợ lắng nghe, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xinh xắn.
Trên đường về, trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe, Phong bất ngờ lên tiếng, giọng ngập ngừng khác lạ:
"Chi này..."
Nàng quay sang. Ánh đèn đường lướt qua mặt anh.
"Anh... có đọc được vài thứ trên mạng... về cách làm mới đời sống vợ chồng."
Tim nàng khẽ nhói lên. Một tia tò mò, thay vì hy vọng, lóe lên.
"Cách gì?"
Phong liếm môi, tay siết vô lăng. "Nó gọi là... swing. Em nghe bao giờ chưa?"
Swing. Từ đó vang lên, lạ lẫm, cấm kỵ, và... khuấy động một góc tối nào đó trong nàng. Nàng lắc đầu.
Phong hắng giọng. "Có nhiều kiểu. Nhưng có kiểu 'soft swing'... là hai cặp đôi cùng ở một chỗ, làm tình với bạn đời của mình thôi, nhưng... có thể thấy nhau." Anh nói nhanh, tránh ánh mắt nàng.
Nàng sững người. Không khí đặc lại. Nhìn người khác làm tình? Để người khác nhìn mình? Ý nghĩ đó vừa ghê tởm, vừa khơi dậy một sự tò mò bệnh hoạn, một sự kích thích lệch lạc mà nàng không dám thừa nhận.
"Anh... muốn thử?" Giọng nàng run run, không rõ vì sợ hãi hay vì một cảm xúc nào khác.
"Anh không biết," Phong nói khẽ. "Chỉ là... anh nghĩ có lẽ chúng ta cần một cái gì đó khác biệt. Một cú hích..."
Nàng không đáp. Đầu óc quay cuồng. Lý trí gào thét về chuẩn mực, về sự chung thủy. Nhưng một phần sâu thẳm, cái phần luôn cảm thấy thiếu thốn, lại bị kích thích bởi ý nghĩ phá vỡ giới hạn, bởi sự trần trụi bản năng được phơi bày.
"Em nghĩ sao?"
Nàng quay đi, nhìn ánh đèn nhòe đi ngoài cửa sổ. "Em... cần thời gian."
Phong không ép. "Ừ. Em cứ suy nghĩ."
Những ngày sau đó, "soft swing" trở thành một nỗi ám ảnh thầm lặng. Nàng cố gạt đi, nhưng sự tò mò cứ lớn dần, như một loài dây leo độc hại quấn quanh tâm trí. Nàng tìm hiểu trên mạng, đọc những câu chuyện ẩn danh – kẻ ca ngợi, người cảnh báo. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng cái khao khát về một sự đổi khác, một sự giải thoát khỏi vũng lầy nhàm chán, ngày càng mạnh mẽ hơn. Bản năng bị kìm nén đang cựa quậy đòi thức giấc.
Một buổi tối, Phong lại đề cập, lần này với sự chuẩn bị kỹ hơn. Anh đưa nàng xem ảnh một cặp đôi trên điện thoại – Tuấn và Hiền. Nàng nheo mắt nhìn. Tuấn cao ráo, gương mặt không quá đẹp trai nhưng có nét nam tính, cuốn hút rất riêng, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm. Còn Hiền, khuôn mặt không thể gọi là xinh đẹp như nàng, có phần hơi sắc sảo, nhưng ngay cả trong ảnh cũng không che giấu được thân hình cực kỳ bốc lửa với vòng một đầy đặn và vòng ba nảy nở lồ lộ dưới lớp váy ôm. Một sự tương phản rõ rệt với vẻ đẹp hài hòa, đáng yêu của chính nàng.
"Bạn anh giới thiệu. Họ cũng đã thử... và thấy ổn." Phong nói.
Nàng nhìn bức ảnh, cảm giác so sánh mơ hồ len lỏi. Vẻ đẹp của nàng liệu có ý nghĩa gì trong thế giới mà họ sắp bước vào? Hay chính sự bốc lửa, lồ lộ kia mới là thứ thực sự thu hút?
"Họ muốn gặp mình nói chuyện thôi," Phong nói tiếp. "Tìm hiểu. Không thích thì thôi."
Nàng nhìn Phong, thấy sự chờ đợi và cả sự bất lực trong mắt anh. Rồi nàng nhìn vào khoảng trống bên trong chính mình.
"Chỉ nói chuyện thôi," nàng khẽ gật đầu, giọng gần như thì thầm.
Cuộc gặp gỡ diễn ra ở quán cà phê yên tĩnh. Tuấn ngoài đời còn cuốn hút hơn, phong thái trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén như xuyên thấu. Hiền thì đúng như trong ảnh, không quá xinh về đường nét nhưng cực kỳ tự tin và tỏa ra một năng lượng tình dục mãnh liệt. Bộ ngực lớn của cô như muốn bung ra khỏi chiếc áo cổ V trễ nải, và vòng ba căng tròn thu hút mọi ánh nhìn khi cô di chuyển. Nàng bất giác liếc nhìn Phong, thấy anh cũng thoáng nhìn theo Hiền với vẻ không che giấu. Họ nói chuyện thẳng thắn, cởi mở.
"Bọn mình hiểu sự ngần ngại của Chi," Hiền nhìn thẳng vào nàng, nụ cười rạng rỡ nhưng không giấu được vẻ từng trải, "Mình từng phản ứng dữ dội hơn nhiều. Nhưng đôi khi sợ hãi lại đến từ chính giới hạn mình tự đặt ra."
"Quan trọng là sự tôn trọng và giao tiếp," Tuấn nói, giọng trầm ấm, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt nàng lâu hơn một chút. "Đây là một cuộc khám phá. Đôi khi phải dám bước ra khỏi vùng an toàn."
Sự chân thành của họ, đặc biệt là của Tuấn, làm nàng dịu lại phần nào, nhưng sự tương phản giữa nàng và Hiền vẫn lởn vởn trong đầu.
Khi về, Phong hỏi nàng cảm thấy sao.
Nàng hít sâu. "Em không biết. Nhưng... họ không tệ."
Không phải đồng ý. Nhưng cũng không còn là từ chối. Một cánh cửa đã hé mở, dẫn vào một thế giới xa lạ và đầy cám dỗ.