saudo91
Tao là gay
1. Mưa và nỗi nhớ.
Đã lâu rồi mới oder 1 ly coffee Highland - mất ngủ.
Tôi không nhớ rõ số lần tôi mất ngủ đi kèm với đó là những hồi ức, suy tư và cả sự trống rỗng mỗi khi kí ức cũ ùa về lấp đầy tâm trí.
Tôi là bố đơn thân với thâm niên 4 năm 3 tháng. Tôi từng có 1 gd hạnh phúc, vợ chồng thương yêu nhau, 1 đứa con gái xinh xắn là thành quả của 9 năm bên nhau. Sau tất cả, những gì tôi còn lại chỉ là những nỗi buồn thỉnh thoảng nhói lên bất chợt, là nỗi day dứt và áy náy khi không thể cho con cái 1 gd có đủ sự hiện diện của cha và mẹ.
Em, người yêu cũ - cũng là vợ cũ ( mặc dù bọn tôi chưa đăng ký kết hôn ), tôi gọi em là Mưa ( và nỗi nhớ ).
Em bằng tuổi tôi, chúng tôi quen nhau qua mạng, cái thời mà yahoo vẫn còn hiện diện như 1 phần cuộc sống của thế hệ 8x, 9x đời đầu. '' Mưa và nỗi nhớ '' là nick name của em và cũng là ký ức của tôi về một người con gái tôi từng yêu tha thiết , là một nửa hoàn hảo của tôi ( ít nhất thì trước khi đến thời điểm chúng tôi trao cho nhau những lời tâm sự nặng nề về một kết cục không ai mong muốn thì em là người vợ tôi thật sự muốn gắn bó trọn đời ).
Ngày ấy tôi là chàng trai trẻ vừa ra trường, nhờ một vài mối quan hệ nên tôi có suất đi làm ở 1 trong những game show rất hót - Đọ Sức Âm nhạc. Tôi làm vị trí '' khán giả '' với tiền lương 150k/ngày bao cơm. Làm cùng tôi là đám bạn thân chơi chung nhóm trên giảng đường và '' em '' là bạn gái chưa chính thức của T, bạn thân tôi ( sau này tôi mới biết )
Duyên số cho 2 chúng tôi va phải nhau vào đúng ngày mà 2 người họ có mâu thuẫn, họ tạm dừng tìm hiểu và tôi có được phương thức liên lạc của em như 1 sự sắp đặt của định mệnh.
Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, trông mong những dòng tin nhắn và háo hức với những buổi hẹn hò tối muộn.
1 thanh niên non nớt vừa rời khỏi vùng an toàn rơi vào bể xoáy tình yêu.
Em không được may mắn như tôi, em không có 1 gia đình trọn vẹn từ nhỏ, mẹ em đi bước nữa vì vậy kí ức tuổi thơ của em chỉ là những trận đòn roi vô cớ của người cha dượng nóng tính mà võ công lại cao. Sau những trận đòn ấy, em chuyển đến sống với Dì của em, người mà theo lời em kể thì chỉ tốt với em khi nhận dc tiền mà mẹ em gửi xuống nếu không, em sẽ dc nhịn đói hoặc được gói ghém quần áo ra khỏi nhà. Nghe những lời tâm sự của em, mắt tôi rưng rưng vì thương em, 1 cô bé không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài nhưng trái tim lấp đầy sự ấm áp.
Như tôi đã nói, 2 đứa gặp nhau như 1 sự sắp đặt của định mệnh, chúng tôi yêu nhau, lao vào nhau như những con thiêu thân và sau 1 thời gian ngắn tìm hiểu, tôi nói dối với bome phải đi làm xa để dọn về ở cạnh em.
Giống bao đôi tình nhân khác, chúng tôi trải qua những cung bậc cảm xúc mặn nồng, chúng tôi chăm sóc cho nhau, là điểm tựa của nhau và cùng mơ về 1 giấc mơ hạnh phúc.
2 đứa ra đời với đôi bàn tay trắng, cùng nhau cố gắng trong công việc của chính mình nhưng cũng chỉ đủ chi tiêu. Dù vậy, bằng sự vun vén và hi sinh của em, tôi chưa bao giờ cảm thấy sự thiếu thốn hiện hữu. Thời gian ấy em đang theo học tiếng Nhật và thỉnh thoảng nhận dẫn khách du lịch tham quan thành phố, kiếm thêm. Nhờ vậy mà em quen biết và được cặp vợ chồng người Nhật nhận làm con nuôi , cũng là cứu tinh của cuộc đời em.
Một lần tình cờ chúng tôi đi chơi khuya, 2 đứa đói bụng lần đầu nếm thử món '' Cháo Ếch Singapore'', đấy là năm 2014, thời điểm món ăn này đổ bộ và khá hot.
Phải nói là dù tôi không tài giỏi nhưng khá nhạy bén trong việc nắm bắt cơ hội kinh doanh, tôi nhận thấy đây là cơ hội, tôi bàn với em nghỉ việc, cùng với sự hỗ trợ của 1 người chị chơi chung, đủ vốn để thuê 1 mặt bằng gần trung tâm, chúng tôi bước những bước đầu tiên trong sự nghiệp '' buôn bán''. Tôi tự lên mạng search công thức, cách nấu và thực hành, biến tấu sao cho tự cảm thấy ổn, có thể ăn.
Và có lẽ là may mắn, có lẽ là đúng thời điểm, quán ăn nhỏ của chúng tôi nhanh chóng tạo được tiếng vang trong khu vực, là điểm đến của rất nhiều thực khách gần xa.
Giây phút chúng tôi lâng lâng với thành công nhỏ bé ấy thì em đổ bệnh, bệnh máu.
Đã lâu rồi mới oder 1 ly coffee Highland - mất ngủ.
Tôi không nhớ rõ số lần tôi mất ngủ đi kèm với đó là những hồi ức, suy tư và cả sự trống rỗng mỗi khi kí ức cũ ùa về lấp đầy tâm trí.
Tôi là bố đơn thân với thâm niên 4 năm 3 tháng. Tôi từng có 1 gd hạnh phúc, vợ chồng thương yêu nhau, 1 đứa con gái xinh xắn là thành quả của 9 năm bên nhau. Sau tất cả, những gì tôi còn lại chỉ là những nỗi buồn thỉnh thoảng nhói lên bất chợt, là nỗi day dứt và áy náy khi không thể cho con cái 1 gd có đủ sự hiện diện của cha và mẹ.
Em, người yêu cũ - cũng là vợ cũ ( mặc dù bọn tôi chưa đăng ký kết hôn ), tôi gọi em là Mưa ( và nỗi nhớ ).
Em bằng tuổi tôi, chúng tôi quen nhau qua mạng, cái thời mà yahoo vẫn còn hiện diện như 1 phần cuộc sống của thế hệ 8x, 9x đời đầu. '' Mưa và nỗi nhớ '' là nick name của em và cũng là ký ức của tôi về một người con gái tôi từng yêu tha thiết , là một nửa hoàn hảo của tôi ( ít nhất thì trước khi đến thời điểm chúng tôi trao cho nhau những lời tâm sự nặng nề về một kết cục không ai mong muốn thì em là người vợ tôi thật sự muốn gắn bó trọn đời ).
Ngày ấy tôi là chàng trai trẻ vừa ra trường, nhờ một vài mối quan hệ nên tôi có suất đi làm ở 1 trong những game show rất hót - Đọ Sức Âm nhạc. Tôi làm vị trí '' khán giả '' với tiền lương 150k/ngày bao cơm. Làm cùng tôi là đám bạn thân chơi chung nhóm trên giảng đường và '' em '' là bạn gái chưa chính thức của T, bạn thân tôi ( sau này tôi mới biết )
Duyên số cho 2 chúng tôi va phải nhau vào đúng ngày mà 2 người họ có mâu thuẫn, họ tạm dừng tìm hiểu và tôi có được phương thức liên lạc của em như 1 sự sắp đặt của định mệnh.
Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, trông mong những dòng tin nhắn và háo hức với những buổi hẹn hò tối muộn.
1 thanh niên non nớt vừa rời khỏi vùng an toàn rơi vào bể xoáy tình yêu.
Em không được may mắn như tôi, em không có 1 gia đình trọn vẹn từ nhỏ, mẹ em đi bước nữa vì vậy kí ức tuổi thơ của em chỉ là những trận đòn roi vô cớ của người cha dượng nóng tính mà võ công lại cao. Sau những trận đòn ấy, em chuyển đến sống với Dì của em, người mà theo lời em kể thì chỉ tốt với em khi nhận dc tiền mà mẹ em gửi xuống nếu không, em sẽ dc nhịn đói hoặc được gói ghém quần áo ra khỏi nhà. Nghe những lời tâm sự của em, mắt tôi rưng rưng vì thương em, 1 cô bé không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài nhưng trái tim lấp đầy sự ấm áp.
Như tôi đã nói, 2 đứa gặp nhau như 1 sự sắp đặt của định mệnh, chúng tôi yêu nhau, lao vào nhau như những con thiêu thân và sau 1 thời gian ngắn tìm hiểu, tôi nói dối với bome phải đi làm xa để dọn về ở cạnh em.
Giống bao đôi tình nhân khác, chúng tôi trải qua những cung bậc cảm xúc mặn nồng, chúng tôi chăm sóc cho nhau, là điểm tựa của nhau và cùng mơ về 1 giấc mơ hạnh phúc.
2 đứa ra đời với đôi bàn tay trắng, cùng nhau cố gắng trong công việc của chính mình nhưng cũng chỉ đủ chi tiêu. Dù vậy, bằng sự vun vén và hi sinh của em, tôi chưa bao giờ cảm thấy sự thiếu thốn hiện hữu. Thời gian ấy em đang theo học tiếng Nhật và thỉnh thoảng nhận dẫn khách du lịch tham quan thành phố, kiếm thêm. Nhờ vậy mà em quen biết và được cặp vợ chồng người Nhật nhận làm con nuôi , cũng là cứu tinh của cuộc đời em.
Một lần tình cờ chúng tôi đi chơi khuya, 2 đứa đói bụng lần đầu nếm thử món '' Cháo Ếch Singapore'', đấy là năm 2014, thời điểm món ăn này đổ bộ và khá hot.
Phải nói là dù tôi không tài giỏi nhưng khá nhạy bén trong việc nắm bắt cơ hội kinh doanh, tôi nhận thấy đây là cơ hội, tôi bàn với em nghỉ việc, cùng với sự hỗ trợ của 1 người chị chơi chung, đủ vốn để thuê 1 mặt bằng gần trung tâm, chúng tôi bước những bước đầu tiên trong sự nghiệp '' buôn bán''. Tôi tự lên mạng search công thức, cách nấu và thực hành, biến tấu sao cho tự cảm thấy ổn, có thể ăn.
Và có lẽ là may mắn, có lẽ là đúng thời điểm, quán ăn nhỏ của chúng tôi nhanh chóng tạo được tiếng vang trong khu vực, là điểm đến của rất nhiều thực khách gần xa.
Giây phút chúng tôi lâng lâng với thành công nhỏ bé ấy thì em đổ bệnh, bệnh máu.