daitonhatnuoc
Tao là gay
Bài Thơ Ấu Dâm
Bạn và em gái còn nhỏ dại,
Trên giường kia, chuyện xưa bắt đầu.
Ấu dâm em gái, lỗi lầm đau,
Cùng lớn lên, em mang sẹo mổ.
Bạn quen người yêu, chuyện xưa tỏ,
Người yêu hay, nhờ cậy tâm linh.
Người yêu cũ, chuyện tình tan tành,
Tai nạn đến, trừng phạt khốc liệt.
Bạn còn sống, cỗ máy thời gian thiết,
Trẻ lại rồi, khỏe mạnh làm sao.
Quen người yêu cũ, thuở còn thơ,
Đuổi em gái, giường xưa lạnh lẽo.
Dẫn người yêu cũ, cùng lên giường hẹp,
Ấu dâm người yêu, bé bỏng dại khờ.
Lớn lên rồi, bạn cưới người xưa,
Happy Ending, liệu có thật chăng?
Nếu chỉ ngăn ấu dâm em gái,
Mất cơ hội, gặp lại người xưa?
Khử hội tụ, tiêu chuẩn phải vừa,
Một cách kép, liệu có thành công?
Đám cưới kia, hai mươi năm tù ngục,
Ba trăm triệu cưới hỏi, trách nhiệm đôi bên.
Hình phạt tù, vô nghĩa sao nên?
Người đến sau, liệu có hơn gì chăng?
Kẻ ấu dâm, tai nạn đã mang,
Thích đáng thôi, quay lại quá khứ.
Ký ức xưa, bản chất phai nhòa đi,
Tinh thần là món đồ chơi thể xác.
Không thiết bị, ký ức không còn,
Quá khứ, tương lai, làm sao nhớ lại?
Có chắc rằng, đó không phải tình ái?
Hay chỉ là giận dỗi mà thôi?
Tội lỗi này, chữa bằng máy móc,
Tâm linh kia, chẳng thể chữa lành.
Bạn và em gái còn nhỏ dại,
Trên giường kia, chuyện xưa bắt đầu.
Ấu dâm em gái, lỗi lầm đau,
Cùng lớn lên, em mang sẹo mổ.
Bạn quen người yêu, chuyện xưa tỏ,
Người yêu hay, nhờ cậy tâm linh.
Người yêu cũ, chuyện tình tan tành,
Tai nạn đến, trừng phạt khốc liệt.
Bạn còn sống, cỗ máy thời gian thiết,
Trẻ lại rồi, khỏe mạnh làm sao.
Quen người yêu cũ, thuở còn thơ,
Đuổi em gái, giường xưa lạnh lẽo.
Dẫn người yêu cũ, cùng lên giường hẹp,
Ấu dâm người yêu, bé bỏng dại khờ.
Lớn lên rồi, bạn cưới người xưa,
Happy Ending, liệu có thật chăng?
Nếu chỉ ngăn ấu dâm em gái,
Mất cơ hội, gặp lại người xưa?
Khử hội tụ, tiêu chuẩn phải vừa,
Một cách kép, liệu có thành công?
Đám cưới kia, hai mươi năm tù ngục,
Ba trăm triệu cưới hỏi, trách nhiệm đôi bên.
Hình phạt tù, vô nghĩa sao nên?
Người đến sau, liệu có hơn gì chăng?
Kẻ ấu dâm, tai nạn đã mang,
Thích đáng thôi, quay lại quá khứ.
Ký ức xưa, bản chất phai nhòa đi,
Tinh thần là món đồ chơi thể xác.
Không thiết bị, ký ức không còn,
Quá khứ, tương lai, làm sao nhớ lại?
Có chắc rằng, đó không phải tình ái?
Hay chỉ là giận dỗi mà thôi?
Tội lỗi này, chữa bằng máy móc,
Tâm linh kia, chẳng thể chữa lành.
