daitonhatnuoc
Tao là gay
Trong một căn phòng nhỏ ngập tràn sách vở và những bản vẽ nguệch ngoạc, Giáo sư Bách, một nhà bác học lập dị nhưng tài năng, đã dành cả cuộc đời mình để chế tạo một thứ mà nhân loại chỉ dám mơ tới: Cỗ Máy Thời Gian. Không phải vì danh vọng hay tiền bạc, mà vì một nỗi ân hận day dứt trong tim ông – một tình yêu đã tan vỡ do chính lỗi lầm của ông.
Hai mươi năm trước, Bách yêu Thư, cô gái dịu dàng với nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Nhưng Bách khi ấy quá mải mê với những thí nghiệm, những ý tưởng vĩ đại, đến mức bỏ quên cô. Một lần, trong cơn giận dỗi, ông đã buông lời tổn thương: “Nếu em không hiểu được đam mê của tôi, thì em chẳng xứng đáng với tôi!” Thư lặng lẽ rời đi, và Bách chẳng bao giờ có cơ hội xin lỗi. Cô mất không lâu sau đó trong một tai nạn, để lại ông với nỗi cô đơn và hối hận.
Cỗ Máy Thời Gian hoàn thành vào một đêm mưa tầm tã. Bách run rẩy bước vào khoang máy, cài đặt thời gian về ngày định mệnh ấy. Tiếng động cơ gầm lên, ánh sáng lóe chói, và khi ông mở mắt, ông đã trở lại căn hộ cũ, nơi Thư đang đứng, đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ.
“Thư, anh xin lỗi,” Bách nói, giọng nghẹn ngào. “Anh sai rồi. Anh không muốn mất em.”
Thư nhìn ông, ngạc nhiên, rồi mềm lòng. “Bách, em chỉ muốn anh nhìn em, thật sự nhìn em, chứ không phải những cỗ máy đó.”
Lần này, Bách không tranh cãi. Ông ôm lấy cô, hứa sẽ thay đổi. Nhưng ông biết, ông không thể ở lại mãi. Cỗ máy chỉ cho phép ông sửa chữa khoảnh khắc, không phải thay đổi cả dòng thời gian. Khi trở về hiện tại, Bách không còn thấy Thư, nhưng trong tay ông là một lá thư – thứ chưa từng tồn tại trước đây. Thư viết: “Cảm ơn anh đã quay lại vì em. Dù chỉ là một khoảnh khắc, em biết anh yêu em. Hãy sống tốt, Bách.”
Bách mỉm cười, nước mắt lăn dài. Cỗ máy đã cho ông một tình yêu có ý nghĩa – không phải để giữ Thư bên mình, mà để chuộc lại lỗi lầm và tìm thấy sự bình yên trong tim.
Hai mươi năm trước, Bách yêu Thư, cô gái dịu dàng với nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Nhưng Bách khi ấy quá mải mê với những thí nghiệm, những ý tưởng vĩ đại, đến mức bỏ quên cô. Một lần, trong cơn giận dỗi, ông đã buông lời tổn thương: “Nếu em không hiểu được đam mê của tôi, thì em chẳng xứng đáng với tôi!” Thư lặng lẽ rời đi, và Bách chẳng bao giờ có cơ hội xin lỗi. Cô mất không lâu sau đó trong một tai nạn, để lại ông với nỗi cô đơn và hối hận.
Cỗ Máy Thời Gian hoàn thành vào một đêm mưa tầm tã. Bách run rẩy bước vào khoang máy, cài đặt thời gian về ngày định mệnh ấy. Tiếng động cơ gầm lên, ánh sáng lóe chói, và khi ông mở mắt, ông đã trở lại căn hộ cũ, nơi Thư đang đứng, đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ.
“Thư, anh xin lỗi,” Bách nói, giọng nghẹn ngào. “Anh sai rồi. Anh không muốn mất em.”
Thư nhìn ông, ngạc nhiên, rồi mềm lòng. “Bách, em chỉ muốn anh nhìn em, thật sự nhìn em, chứ không phải những cỗ máy đó.”
Lần này, Bách không tranh cãi. Ông ôm lấy cô, hứa sẽ thay đổi. Nhưng ông biết, ông không thể ở lại mãi. Cỗ máy chỉ cho phép ông sửa chữa khoảnh khắc, không phải thay đổi cả dòng thời gian. Khi trở về hiện tại, Bách không còn thấy Thư, nhưng trong tay ông là một lá thư – thứ chưa từng tồn tại trước đây. Thư viết: “Cảm ơn anh đã quay lại vì em. Dù chỉ là một khoảnh khắc, em biết anh yêu em. Hãy sống tốt, Bách.”
Bách mỉm cười, nước mắt lăn dài. Cỗ máy đã cho ông một tình yêu có ý nghĩa – không phải để giữ Thư bên mình, mà để chuộc lại lỗi lầm và tìm thấy sự bình yên trong tim.
