Trang, 38 tuổi, là chủ một quán cà phê nhỏ nép mình ở một góc phố nhỏ yên bình, nơi hàng cây che bóng mát dịu mỗi khi hè về và có tiếng chim ríu rít mỗi sớm mai. Cô mang nét đẹp mặn mà đặc trưng của phụ nữ U40 – làn da trắng mịn màng như ánh trăng rằm, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên sự từng trải, mái tóc đen dài óng ả thường buộc cao để lộ chiếc gáy thon thả, và thân hình đầy đặn với ngực tròn căng mọng, eo vẫn thon dù thời gian đã điểm vài dấu vết nhẹ, cặp đùi mọng nước trắng ngần ẩn dưới lớp váy dài giản dị.
Năm năm kể từ khi chồng qua đời trong một vụ tai nạn đột ngột, Trang sống lặng lẽ, một mình nuôi con và chăm sóc quán nhỏ, trong khi vẫn kìm nén khát khao cháy bỏng trong lòng – một ngọn lửa âm ỉ mà cô không dám để bùng lên, sợ rằng nó sẽ phá tan vỏ bọc ngoan hiền cô tự xây dựng.
Thành, 35 tuổi, là khách quen của quán, một người đàn ông cao lớn với dáng vẻ phong trần, khuôn mặt góc cạnh sắc nét như tạc, đôi mắt đen sâu hút hồn ẩn dưới hàng lông mày rậm, và mái tóc đen lòa xòa thường che nửa trán, mang lại vẻ lãng tử khiến Trang đôi lần liếc trộm mà tim đập nhanh. Anh hay ngồi ở góc quán, gọi một ly đen đá, giọng trầm ấm vang lên mỗi khi trò chuyện với cô: "Chị Trang, cà phê hôm nay đậm vị thật!" Trang cười nhẹ, che giấu cảm giác rung động khi anh vô tình chạm tay cô lúc nhận ly cà phê, hơi ấm từ anh làm cô bối rối, nhưng cô nhanh chóng quay đi, tự nhủ: "Chỉ là khách thôi…"
Một ngày đầu đông, khi gió lạnh bắt đầu thổi qua ngoại ô, cả hai tình cờ gặp nhau ở Đà Lạt – Trang muốn đổi gió sau những ngày dài quanh quẩn với quán, còn Thành muốn tìm cảm hứng cho công việc thiết kế của mình. Bất ngờ nhận ra nhau ở bến xe, Trang mặc áo len vàng nhạt ôm sát ngực, váy dài xám bay nhẹ trong gió, chiếc khăn quàng cổ xanh làm nổi bật làn da trắng; Thành mặc áo khoác đen, quần jeans, balo đeo vai, nụ cười rạng rỡ khi thấy cô: "Chị Trang… trùng hợp quá, đi Đà Lạt hả? Lên xe em chở chung cho vui!" Trang ngập ngừng, nhưng ánh mắt ấm áp của anh làm cô gật đầu: "Ừ… cảm ơn em!"
Họ thuê một chiếc xe máy, rong ruổi qua những con đường rừng thông bạt ngàn, gió lạnh luồn qua tóc Trang, cô ngồi sau ôm nhẹ eo Thành, cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh qua lớp áo, mùi hương nam tính thoảng ra làm tim cô đập nhanh. Thành lái chậm, chỉ tay về những hàng thông xanh mướt: "Chị nhìn kìa, đẹp thật, như trong tranh!" Trang cười, áp má vào lưng anh để tránh gió: "Ừ… chi thích Đà Lạt vì thế này!" Họ dừng lại bên hồ Xuân Hương, ngắm mặt nước lặng lẽ phản chiếu mây trời, hơi thở hòa quyện trong không khí se lạnh, ánh mắt chạm nhau thoáng dài hơn thường lệ, mang theo chút tình ý không lời.
Trời tối dần, nhiệt độ giảm mạnh, một cơn mưa bất chợt đổ xuống làm họ phải tìm nơi trú. Họ chạy đến một homestay nhỏ giữa rừng thông, chỉ còn một phòng trống với giường đôi, lò sưởi tí tách cháy và ánh đèn vàng ấm áp. "Chị… chỉ còn phòng này, chị ngủ giường, em nằm sàn nhé?" – Thành nói, giọng dịu dàng. Trang cảm thấy sự tôn trọng và dù có chút luyến tiếc nhưng vẫn lên giường nằm yên giấc sau một ngày di chuyển mệt mỏi.
Đêm đó, Thành không ngủ được, Trang mệt mỏi thiếp đi trên giường, áo mỏng để lộ đường cong cơ thể. Thành ngồi dậy, nhìn cô ngủ, hơi thở đều đặn, lòng anh dâng lên dục vọng không kìm được. Anh nhẹ nhàng trượt xuống, kéo quần Trang ra, môi anh bắt đầu chạm vào vùng nhạy cảm của cô. Lưỡi anh linh hoạt, liếm láp chậm rãi, rồi hút nhẹ, làm Trang giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ màng. "Thành… em làm gì đấy? Dừng lại!" – cô hét lên, tay đẩy đầu anh ra, nhưng cơ thể lại phản bội, dâm thủy rỉ ra ướt át, ngực cô rung lên vì hơi thở dồn dập.
Thành cười nham nhở: "Chị đừng giả bộ nữa, em biết chị thích mà!" Anh tiếp tục, kỹ năng oral điêu luyện khiến Trang run rẩy, cảm giác khoái lạc sau 5 năm trỗi dậy. Cô chống cự yếu ớt vài giây, rồi bản chất dâm đãng bộc lộ – cô cong người, rên rỉ: "Trời ơi… em làm chị điên mất… đừng dừng!" Dâm thủy chảy ra không ngừng, ướt cả mặt Thành, cô bấu chặt ga giường, đầu óc quay cuồng trong cơn thèm khát.
Thành đứng dậy, cởi quần, để lộ "vũ khí" to lớn khiến Trang trợn mắt: "Ôi… cái gì mà to thế?" Anh kéo cô vào lòng, đẩy cô nằm ngửa, bắt đầu "hành sự". Anh chậm rãi để cô cảm nhận từng nhịp, rồi dồn dập làm cô hét lên giữa rừng vắng. Trang quấn lấy anh, bản tính dâm đãng trỗi dậy hoàn toàn – cô nhún theo, rên rỉ: "Nhanh nữa đi… chị muốn em làm chị chết luôn!" Dâm thủy ướt đẫm giường, cơ thể cô rung lên, ngực nảy liên hồi, mỗi lần lên đỉnh là một lần cô hét lớn hơn.
Khi cả hai nằm thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, Thành vuốt tóc cô: "Chị đúng là dâm ngầm, em thích!" Trang cười dâm đãng, tay sờ xuống "vũ khí" anh: "Còn sức không? Làm chị thêm lần nữa đi, quỷ sứ!" Thành nhếch mép: "Chị muốn thì em chiều tới sáng!" Cả hai lại lao vào nhau, tiếng rên hòa với gió rừng, chẳng còn giới hạn nào nữa.
Sáng hôm sau, Trang tỉnh dậy, tóc rối bù, nhìn Thành cười: "Hôm qua chị hư thật, nhưng sướng quá!" Thành gật đầu: "Về quán chị, em sẽ ghé thường xuyên – không chỉ để uống cà phê đâu." Trang nháy mắt, lòng biết mối quan hệ này sẽ còn kéo dài.
Năm năm kể từ khi chồng qua đời trong một vụ tai nạn đột ngột, Trang sống lặng lẽ, một mình nuôi con và chăm sóc quán nhỏ, trong khi vẫn kìm nén khát khao cháy bỏng trong lòng – một ngọn lửa âm ỉ mà cô không dám để bùng lên, sợ rằng nó sẽ phá tan vỏ bọc ngoan hiền cô tự xây dựng.
Thành, 35 tuổi, là khách quen của quán, một người đàn ông cao lớn với dáng vẻ phong trần, khuôn mặt góc cạnh sắc nét như tạc, đôi mắt đen sâu hút hồn ẩn dưới hàng lông mày rậm, và mái tóc đen lòa xòa thường che nửa trán, mang lại vẻ lãng tử khiến Trang đôi lần liếc trộm mà tim đập nhanh. Anh hay ngồi ở góc quán, gọi một ly đen đá, giọng trầm ấm vang lên mỗi khi trò chuyện với cô: "Chị Trang, cà phê hôm nay đậm vị thật!" Trang cười nhẹ, che giấu cảm giác rung động khi anh vô tình chạm tay cô lúc nhận ly cà phê, hơi ấm từ anh làm cô bối rối, nhưng cô nhanh chóng quay đi, tự nhủ: "Chỉ là khách thôi…"
Một ngày đầu đông, khi gió lạnh bắt đầu thổi qua ngoại ô, cả hai tình cờ gặp nhau ở Đà Lạt – Trang muốn đổi gió sau những ngày dài quanh quẩn với quán, còn Thành muốn tìm cảm hứng cho công việc thiết kế của mình. Bất ngờ nhận ra nhau ở bến xe, Trang mặc áo len vàng nhạt ôm sát ngực, váy dài xám bay nhẹ trong gió, chiếc khăn quàng cổ xanh làm nổi bật làn da trắng; Thành mặc áo khoác đen, quần jeans, balo đeo vai, nụ cười rạng rỡ khi thấy cô: "Chị Trang… trùng hợp quá, đi Đà Lạt hả? Lên xe em chở chung cho vui!" Trang ngập ngừng, nhưng ánh mắt ấm áp của anh làm cô gật đầu: "Ừ… cảm ơn em!"
Họ thuê một chiếc xe máy, rong ruổi qua những con đường rừng thông bạt ngàn, gió lạnh luồn qua tóc Trang, cô ngồi sau ôm nhẹ eo Thành, cảm nhận cơ thể rắn chắc của anh qua lớp áo, mùi hương nam tính thoảng ra làm tim cô đập nhanh. Thành lái chậm, chỉ tay về những hàng thông xanh mướt: "Chị nhìn kìa, đẹp thật, như trong tranh!" Trang cười, áp má vào lưng anh để tránh gió: "Ừ… chi thích Đà Lạt vì thế này!" Họ dừng lại bên hồ Xuân Hương, ngắm mặt nước lặng lẽ phản chiếu mây trời, hơi thở hòa quyện trong không khí se lạnh, ánh mắt chạm nhau thoáng dài hơn thường lệ, mang theo chút tình ý không lời.
Trời tối dần, nhiệt độ giảm mạnh, một cơn mưa bất chợt đổ xuống làm họ phải tìm nơi trú. Họ chạy đến một homestay nhỏ giữa rừng thông, chỉ còn một phòng trống với giường đôi, lò sưởi tí tách cháy và ánh đèn vàng ấm áp. "Chị… chỉ còn phòng này, chị ngủ giường, em nằm sàn nhé?" – Thành nói, giọng dịu dàng. Trang cảm thấy sự tôn trọng và dù có chút luyến tiếc nhưng vẫn lên giường nằm yên giấc sau một ngày di chuyển mệt mỏi.
Đêm đó, Thành không ngủ được, Trang mệt mỏi thiếp đi trên giường, áo mỏng để lộ đường cong cơ thể. Thành ngồi dậy, nhìn cô ngủ, hơi thở đều đặn, lòng anh dâng lên dục vọng không kìm được. Anh nhẹ nhàng trượt xuống, kéo quần Trang ra, môi anh bắt đầu chạm vào vùng nhạy cảm của cô. Lưỡi anh linh hoạt, liếm láp chậm rãi, rồi hút nhẹ, làm Trang giật mình tỉnh dậy trong cơn mơ màng. "Thành… em làm gì đấy? Dừng lại!" – cô hét lên, tay đẩy đầu anh ra, nhưng cơ thể lại phản bội, dâm thủy rỉ ra ướt át, ngực cô rung lên vì hơi thở dồn dập.
Thành cười nham nhở: "Chị đừng giả bộ nữa, em biết chị thích mà!" Anh tiếp tục, kỹ năng oral điêu luyện khiến Trang run rẩy, cảm giác khoái lạc sau 5 năm trỗi dậy. Cô chống cự yếu ớt vài giây, rồi bản chất dâm đãng bộc lộ – cô cong người, rên rỉ: "Trời ơi… em làm chị điên mất… đừng dừng!" Dâm thủy chảy ra không ngừng, ướt cả mặt Thành, cô bấu chặt ga giường, đầu óc quay cuồng trong cơn thèm khát.
Thành đứng dậy, cởi quần, để lộ "vũ khí" to lớn khiến Trang trợn mắt: "Ôi… cái gì mà to thế?" Anh kéo cô vào lòng, đẩy cô nằm ngửa, bắt đầu "hành sự". Anh chậm rãi để cô cảm nhận từng nhịp, rồi dồn dập làm cô hét lên giữa rừng vắng. Trang quấn lấy anh, bản tính dâm đãng trỗi dậy hoàn toàn – cô nhún theo, rên rỉ: "Nhanh nữa đi… chị muốn em làm chị chết luôn!" Dâm thủy ướt đẫm giường, cơ thể cô rung lên, ngực nảy liên hồi, mỗi lần lên đỉnh là một lần cô hét lớn hơn.
Khi cả hai nằm thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, Thành vuốt tóc cô: "Chị đúng là dâm ngầm, em thích!" Trang cười dâm đãng, tay sờ xuống "vũ khí" anh: "Còn sức không? Làm chị thêm lần nữa đi, quỷ sứ!" Thành nhếch mép: "Chị muốn thì em chiều tới sáng!" Cả hai lại lao vào nhau, tiếng rên hòa với gió rừng, chẳng còn giới hạn nào nữa.
Sáng hôm sau, Trang tỉnh dậy, tóc rối bù, nhìn Thành cười: "Hôm qua chị hư thật, nhưng sướng quá!" Thành gật đầu: "Về quán chị, em sẽ ghé thường xuyên – không chỉ để uống cà phê đâu." Trang nháy mắt, lòng biết mối quan hệ này sẽ còn kéo dài.