Tao đọc lướt qua vài page rồi , đéo có hứng đọc hết mắc gì tao phải đóngRồi mày đóng mấy chục nghìn đấy chưa?
Tao đọc lướt qua vài page rồi , đéo có hứng đọc hết mắc gì tao phải đóngRồi mày đóng mấy chục nghìn đấy chưa?
À thế thì đừng đóng, phí tiềnTao đọc lướt qua vài page rồi , đéo có hứng đọc hết mắc gì tao phải đóng
nói thật truyện của thằng lol fafamimi càng sau càng nhàm, tao từng nhận xét mức độ hiểu biết về chuyện tình dục của thằng này nó hạn chế: nó miêu tả các tư thế chưa hay, nhiều chuyện nó lặp đi lặp lại vd 1 câu "vào tới đâu là biết tới đó", với cả thằng này nó thích viết truyện theo cái tư duy cuả nó là những kẻ kém cỏi được chơi tiên nữ...nói chung nó có nhiều điểm yếu nhưng đéo hiểu tại sao ae bị thao túng tâm lí nói cách khác nó chiêu trò để khiến câu truyện của nó trở lên hấp dẫn. Bộ truyện thụ tinh cho nàng dâu này nó viết tới chương này cũng là khá khen cho nó nhưng để bỏ tiền ra mua truyện của nó thì tao không nhé, vì chưa đến mức như vậyÀ thế thì đừng đóng, phí tiền![]()
cảm ơn bạn nhé, thằng này giờ thu tiền theo chap thì nó cố tình câu tiền rồi...rẻ rách vclNốt chap 60 cho bọn m đây. Chap này toàn nói chuyện thôi. T cũng hết hàng rồi á.
Chap 60: Hoa khôi ngân hàng
Vài hôm sau, tin tức về vụ tai nạn ở Hòa Bình luôn được đăng tải mỗi khi bản tin thời sự được phát sóng, người ta nghi ngờ đó không phải là một tai nạn đơn thuần, mỗi lần như vậy là một lần Thảo lại suy nghĩ đến việc đó, nàng rất chăm chú theo dõi quá trình điều tra của cơ quan công an, mục đích cũng chỉ muốn tìm một lý do nào đó để tự thuyết phục bản thân rằng anh Minh không phải là người đứng sau mọi việc, nàng không muốn nghi ngờ chồng vì những chuyện không có bằng chứng xác thực, nhưng những suy nghĩ đó cứ đau đáu suốt mấy ngày hôm nay. Nhưng rồi cuối cùng kết quả cũng được thông báo trên trang báo điện tử rằng tài xế xe tải có sử dụng ma túy khi lái xe…mặc dù không có người thiệt mạng nhưng người có tên CVL là người bị thương rất nặng, không ai khác ngoài bác Lếnh… Thảo là một cô gái nhu mì, mặc dù kết quả đã rõ ràng nhưng nàng cảm giác bác Lếnh bị như vậy cũng một phần liên quan đến mình, đến chuyện đó…
Phải chăng đây là kiếp nạn… của một người quá đỗi may mắn… ông cha ta có câu: “của thiên trả địa”. Khi họ là người được hưởng quá nhiều so với những gì thượng đế đã định sẵn nên mới bị trừng phạt như vậy?… Thảo cảm thấy lo lắng cho bác Lếnh nhưng rồi lại nghĩ tại sao lại có cảm xúc đó với một người lạ, phải chăng vì đã làm tình với bác ấy hai lần?... Nếu đúng là như vậy thì trò chơi của Minh thực sự rất nguy hiểm, nó chẳng khác gì con dao hai lưỡi, anh có thể sẽ đánh mất người vợ cực phẩm này của mình vào một lúc khó lường nhất…
…
-Anh vẫn giận em à… -Thảo đặt bát cơm xuống, ngồi đặt hai bàn tay chụm vào nhau để ngay ngắn trên bàn, lưng nàng thẳng như thước kẻ, bộ ngực to ưỡn ra tì vào thành bàn ăn, chỉ là dáng ngồi ăn cơm hàng ngày thôi cũng toát lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Thảo.
-Anh không! Anh giận gì đâu… -Minh vừa ăn vừa trả lời và nhìn vào chiếc điện thoại trước mặt. Thảo nhíu lông mày lại, nàng thấy từ hôm đó đến giờ, anh Minh có những hành động rất lạ, anh cũng rất chú ý đến vụ tai nạn đó, rồi những cuộc điện thoại bí mật ngoài ban công, hay những lúc chạy ra ngoài cửa gặp một ai đó... Thảo chỉ cảm thấy giữa nàng và chồng bắt đầu xuất hiện những bí mật khó nói... những khoảng cách vô hình… Nhưng vì tôn trọng chồng, nàng không gặng hỏi nhiều khi Minh không muốn trả lời.
-Dạo này em thấy anh khác lắm… nếu anh giận em thì nói với em đi, em sẽ thay đổi… -Thảo mím môi lại, gương mặt xinh xắn hiền hòa, đôi mắt ướt long lanh nhìn chồng, mặc dù đây là trò chơi do Minh bày ra nhưng Thảo vẫn mặc cảm vì những gì mình đã làm.
-Không có gì thật mà… em ăn đi! –Minh ngẩng mặt lên nhìn vợ rồi mỉm cười một cái, điều này khiến Thảo có phần nhẹ lòng hơn.
-Nhưng… dạo này anh cứ làm gì ấy, mấy ngày rồi anh chẳng nói chuyện với em…
-Anh bận chút việc ấy mà… sắp xong rồi… anh không giận em đâu… đừng lo!
-Sao không lo được cơ chứ… có chuyện gì anh phải nói với em đấy… anh gặp gỡ ai, rồi nói chuyện điện thoại với ai… em… em không biết họ là ai… em lo lắm… -Thảo nhíu đôi lông mày lại nhìn chồng chớp mắt vài cái như sắp khóc, sau đó từ từ cầm bát lên ăn cơm, nàng dùng đũa gắp từng chút cơm cho vào miệng, sau đó lại đặt bát xuống thở dài.
-Sao vậy… em ăn không ngon miệng à? –Minh ngẩn đầu lên hỏi Thảo.
-Không ngon! –Thảo trả lời trống không mặt xị xuống vì bình thường những lúc nàng thấy lo lắng như thế này Minh ngay lập tức giải thích cho nàng, nhưng hôm nay anh ấy lại chẳng quan tâm.
-Sao vậy, tự dưng em lại thay đổi thái độ nhanh như thỏ thế? –Minh và nốt bát cơm, lấy giấy lau mồm rồi đứng dậy đi sang ngồi cạnh Thảo.
-Anh xem thái độ của anh ý, mấy hôm nay cứ sao sao ý, mọi lần chuyện gì cũng kể cho em cơ mà… -Thảo cau mày, vùng vằng dịch cái ghế ra xa Minh.
-Ui dời, không có chuyện gì đâu… thực ra có chút chuyện công ty, anh đang tính xin nghỉ về làm ngân hàng cùng bố… -Minh không biết lấy lý do gì đành phải lôi chuyện công việc ra. Bình thường Thảo rất hiền và ngoan ngoãn, việc nàng giận là rất hiếm, lúc nãy anh biết nàng đã xuống nước nói chuyện nghiêm túc mà anh lại có thái độ thờ ơ như vậy… điều đó đã khơi dậy con “sư tử” trong truyền thuyết mà ông chồng nào cũng phải sợ.
-Có thế thôi mà anh cứ im lặng mấy ngày nay… -Thảo quay lại lườm Minh.
-Hì hì… thì anh cũng phải đắn đo suy nghĩ chứ, lương ở ngân hàng chỉ bằng một phần mười lương hiện tại thôi! –Minh kéo ghế ngồi sát lại với vợ dỗ dành.
-Anh về làm cùng bố cũng được, em thấy ở công ty dầu khí nhiều việc, họ sẽ vắt kiệt sức anh trước khi anh lên chức đó… -Vì rất ít khi giận nên Thảo không có nhiều kinh nghiệm cho việc giận dai để cho chồng một bài học, nên tâm trạng nàng lập tức trở lại bình thường, ánh mắt mở to, đôi môi đỏ chúm chím dễ thương, gương mặt rạng rỡ ngay được. Mặc dù biết lương Minh sẽ không còn nhiều nhưng Thảo chẳng mấy quan tâm, đơn giản vì cả hai gia đình đều đã quá giàu, đã vậy hai người lại là con một, nên chuyện kinh tế đối với Minh và Thảo mà nói là điều không đáng bận tâm. Chính vì thoải mái tư tưởng đến mức vậy nên mới sinh ra những căn bệnh oái oăm, những ham muốn mà không một áp lực nào có thể dập tắt nổi.
-Ừ có lẽ là vậy, anh còn phải bỏ thời gian để sau này chăm sóc con của mình chứ! –Minh nói và dựa vào người Thảo đưa tay xoa bụng nàng, rồi nhìn lên cặp đào tiên to bự của vợ nuốt nước bọt.
-Hmm… Anh nói đi, có phải anh đang bận tâm một chuyện khác ngoài chuyện công việc đúng không? –Thảo lườm Minh và đẩy đầu anh ra, bỗng nàng chuyển chủ đề như đang tránh nói về vấn đề sinh con, có thể nàng không muốn buột miệng nói ra những chuyện không nên nói, chứ đêm nào Thảo chẳng mơ mộng đến một ngày được bế đứa con của mình trên tay.
-Cũng hơi giận đấy… he he… -Minh nhìn vợ cười, mắt anh híp híp lại trông dâm dê ra mặt.
-Lúc đó… em mệt… anh phải thương em chứ… -Thảo đỏ mặt rất nhanh khi nghĩ đến chuyện hôm đó.
-Thằng Cu con nhìn vậy mà khỏe nhỉ he he… chắc… em sướng lắm đúng không?… -Minh nhìn Thảo với ánh mắt dâm đãng, lỗ mũi nở to thở, trông những lúc thế này Minh bớt hẳn vẻ đẹp trai sang trọng của mình.
-Anh lại bắt đầu đấy… -Thảo cau mày lườm Minh.
-Chắc cả đời nó không quên em được đâu ha ha… làm một lần mà xuất đến gần chục lần thì… ôi!!! Anh ước anh có được cảm giác của nó!!! –Minh ngẩng đầu lên trời nhắm mắt, nở mũi thở phì phò, miệng thì nhoẻn ra cười.
-Thôi anh có ăn nữa không em dọn đây… -Thảo đẩy Minh ra và định đứng dậy thì Minh kéo tay xuống ôm và bóp một bên ngực Thảo, hành động của Minh thật khó đoán.
-Ế!!! Sao đầu ti lại cứng lên thế này! Nói vậy thôi mà em nhậy cảm ghê nha! Ha ha… -Minh cười to và bóp lấy bóp để bộ ngực không áo lót của Thảo.
-Anh!!! Anh đúng là… Hừ! anh đi ra đi… càng ngày càng bệnh nặng! –Thảo nhắm tịt mắt đẩy Minh ra nhưng Minh gồng khỏe quá nàng đành ngồi ở ghế mặc cho chồng thỏa sức bóp ti mình.
-Hôm đó em cũng sướng lắm đúng không… thằng nhỏ đó làm em lên đỉnh mấy lần? he he… -Minh nói nhỏ vào tai Thảo và thơm vào chiếc má phính đang đỏ ửng của nàng… Minh hít một hơi sảng khoái khi ngửi thấy mùi da thịt thơm tho của vợ.
-Anh đừng nói nữa!!!! –Thảo xấu hổ đẩy tay vào bụng Minh.
-Nói đi mà… em sướng không? –Minh tỉ tê bên tai vợ.
-Em là con gái… để cái thứ đó… vào trong… đương nhiên phải có cảm giác chứ… hmm… -Thảo cuối cùng cũng chịu thua độ biến thái của Minh mà phải hùa theo.
-Thế em lên đỉnh mấy lần… he he
-Anh! Trời ạ… sao anh toàn hỏi mấy câu vô nghĩa thế… anh cứ thế này… em… có lên bao nhiêu lần cũng chẳng nói cho anh biết đâu! –Thảo đành phải dùng kế lấy độc trị độc, biết chồng chỉ thích nghe những câu nói thô tục biến thái bệnh hoạn…nói xong y như rằng Minh đần mặt, cơ thể thì mất sức, thừa cơ Thảo đẩy Minh ra và đi vào phòng.
-Sao lại vô nghĩa, có ý nghĩa lắm đấy! vợ ơi! anh muốn biết mà!!! –Minh cười tươi hơn trúng số, anh đứng dậy vội vàng chạy theo vợ vào phòng. Lúc này Thảo đã ngồi sẵn trên giường, nàng muốn tránh những câu hỏi của chồng nhưng sao anh ấy lại dai đến vậy.
-Nếu anh muốn biết thì phải trả lời em… anh để em làm chuyện đó với người khác… anh không ghen sao? anh không cảm thấy gì thật sao? –Thảo nhíu lông mày lại nhìn chồng… Đến tận thời điểm này, nàng vẫn không thể tin có căn bệnh này tồn tại trên đời, nên nàng muốn biết cảm xúc của chồng lúc đó nó mãnh liệt tới mức nào mà có thể nhìn vợ làm tình với người khác được.
-Anh thấy hạnh phúc! Hạnh phúc khi thấy em… thỏa mãn… và… bản thân anh cũng nhận được rất nhiều cảm xúc tích cực, nói thẳng ra là anh thấy rất sướng… hôm em với thằng Cu… chưa bao giờ anh… không tác động lên… dương vật mà… nó lại… xuất được… -Minh xấu hổ khi nói ra điều đó, nhưng khi thấy vợ nghiêm túc anh cũng muốn chia sẻ cảm xúc thật với vợ, và anh tin rằng Thảo chắc chắn sẽ hiểu cho anh.
-Thật vậy sao… thế còn… chuyện bác… Lếnh… -Thảo nói lí nhí khi nhắc đến, vì nàng biết lúc đó mình đã làm chuyện sai trái.
-Haizzz… thôi được rồi, chắc anh cũng phải nói chuyện này với em… Anh đúng là rất thích nhìn em… làm tình với người khác! Nhưng! Có một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải được anh cho phép… Nhưng thôi… chuyện lão Lếnh là lão ta đe dọa em, nhưng đây cũng là một bài học, tuyệt đối đừng bao giờ mở lòng giúp đỡ những người không mấy quen biết! nghe chưa? – Biết vợ là một cô gái tốt bụng, anh cũng rất lo lắng về điều đó vì sợ vợ mình bị lợi dụng nên anh ngồi xuống ghế nghiêm túc nói với Thảo.
-Vâng… -Thảo mím môi nhìn xuống đất, hai bàn tay nàng đan vào nhau với vẻ lúng túng biết lỗi. Minh là một người chồng rất rộng lượng và vị tha, tất cả cũng chỉ vì tình yêu anh dành cho vợ, nếu là người khác và ở cái xã hội điên vì tình này không biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
-Vậy… anh hỏi này… hôm đó lão ta có làm em khó chịu không? Có hiếp hay làm em đau không? –Minh ngồi lên giường dịch sát lại với Thảo.
-Em… cũng hơi khó chịu… -Gương mặt Thảo đỏ ửng.
-Thế… có thoải mái không… -Minh tỉ tê, mặt lại bắt đầu bật chế độ biến thái hỏi dò.
-Em… nói với anh hôm trước rồi còn gì…
-Nhưng anh muốn nghe nữa… he he… em lên đỉnh mấy lần?... –Minh nuốt nước bọt, mồm anh khô khốc chờ đợi câu trả lời từ Thảo.
-Mấy lần thì có liên quan gì nữa đâu… sao anh lại quan trọng mấy thứ đó thế?
-Anh muốn biết mà… xem lão ta có làm vợ anh sướng không… he he… Em trả lời đi, lên đỉnh mấy lần… -Mấy vấn đề này công nhận Minh cứng đầu thật, Thảo lườm chồng rồi thở dài cũng phải nói cho xong.
-Hai lần, hay ba lần gì đó…
-Kinh đấy… vậy là cũng thoải mái với nhau nên sướng nhiều vậy sao? –Minh nghe xong câu trả lời thì cứng hết cả chim, anh hưng phấn đến mức buột miệng nói những lời thô tục với vợ.
-Này… anh! Đừng nói anh lại ghen nha! Anh ép em nói ra mà… -Thảo đẩy nhẹ người Minh một cái.
-He he… nhìn xinh xắn hiền lành thế này… mà cũng dâm đấy chứ… tưởng em bảo em khó chịu mà lên đỉnh tận ba lần… -Minh nhìn Thảo nói những lời hết sức khiếm nhã, thực ra anh cũng nhất thời ghen tuông và có chút khó chịu khi nghe vậy, nhưng vì bản thân là người gặng hỏi nên không thể tức giận được nên vô tình tự biến mình thành kẻ xấu tính.
-Anh ý! Sao anh lại nói em thế!... –Thảo cau mày nhìn Minh, nàng cũng bất ngờ khi lần đầu tiên chồng lại ăn nói như vậy với mình.
-Hì hì… anh buột miệng, anh xin lỗi! –Minh cười ngại và tự tát nhẹ vào mồm mấy cái.
-Anh lần sau đừng có ăn nói kiểu vô văn hóa như vậy! –Thảo cau mày tức giận ngồi dịch hẳn sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng cùng với ánh mắt sắc lạnh đến rợn người, khiến Minh cảm thấy thực sự mình đã quá lố lăng, quá tục tĩu, bỗng dưng anh cảm thấy rất xấu hổ, cảm giác mình như một con người khác chứ không phải Minh nhã nhặn thường ngày nữa rồi. Việc Thảo nhìn anh như vậy cũng là lần đâu tiên, có lẽ đây là ánh mắt đáng sợ nhất của Thảo, thường ngày nhu mì ngoan ngoãn nhưng khi nàng tức giận một cách nghiêm túc thì thực sự rất có uy lực khiến Minh trong một giây phút bủn rủn cả chân tay… gì chứ chơi đùa với lòng tự trọng của một cô gái là điều cánh đàn ông nên tránh xa, mặc dù có là vợ mình đi chăng nữa. Nhưng chỉ duy nhất Minh được chứng kiến cảnh này, có lẽ vì Minh là chồng nên Thảo cũng phải nghiêm khắc một chút để kìm hãm lại con quỷ thô tục trong người anh, nàng không thể chấp nhận cách chồng mình nói chuyện kiểu như vậy được, thực sự quá sốc.
-Thôi! Anh biết lỗi rồi, thực ra… tại anh cũng ghen… anh ghen lắm… anh giận thực sự… nên mới có những lời lẽ thiếu tôn trọng như vậy… anh xin lỗi mà… -Minh ngồi sát lại Thảo và ôm nàng vào lòng, thấy Minh thực sự cũng rất ăn năn và có chút lý lẽ. Thảo cũng không phải tuýp người giận dai nên nàng chỉ thở dài mà cho qua.
-Thôi mà… hay anh quỳ xuống xin lỗi em nha! –Minh bám vào tay vợ đẩy qua đẩy lại như đứa con nít.
-Không cần… Chỉ cần lần sau anh đừng ăn nói như vậy nữa, người ngoài mà nghe thấy cũng không vừa tai, lại đánh giá anh là người không có học thức! –Thảo ngồi quay người lại, nàng nói nhẹ nhàng và nhìn vào mắt Minh, trông Minh như kẻ tội đồ trước mặt Thảo, nàng chỉ lo lắng khi chồng mình quá nghiện và bị chi phối bởi căn bệnh này thì sẽ thay đổi tâm tính mất.
-Anh nhớ rồi mà… anh thề độc, anh sẽ không bao giờ nói vậy nữa he he… thế… em có thể nói cho anh nghe không, anh thực sự muốn biết cảm giác của em lúc đó mà… -Mặc dù vừa bị vợ mắng nhưng Minh vẫn không từ bỏ.
-Trời ạ… thực sự anh muốn biết vậy sao? mặc dù em đã nói cho anh một lần! –Thảo nhắm mắt ngồi tựa vào chiếc đệm mút ở thành giường và thở dài.
-Có chứ! vì anh có mặt ở đó đâu! Anh muốn nghe mà!!! –Minh tiếp tục ngồi dịch lại xin xỏ vợ.
-Hmm… người ta là con gái… khi bị họ làm vậy thì cũng không phải là không có cảm giác… ai cũng vậy thôi… -Thảo cau mày, thực sự nàng chẳng muốn nghĩ lại chút nào vì khi nghĩ đến chuyện đó nàng vẫn giận khi chồng nói mình dâm đãng, Thảo vẫn luôn tự phủ nhận với chính bản thân về những cảm xúc không thể kiềm chế những lúc hưng phấn của mình, nhưng thực sự nhu cầu nàng cao hơn những cô gái khác khá nhiều, Minh cũng nhận ra điều ấy và anh biết anh không thể đáp ửng nổi nên đây cũng là một trong những lý do tình cờ sinh ra căn bệnh này, một phần lớn cũng để nhìn thấy vợ mình được thỏa mãn thực sự, muốn thấy gương mặt xinh đẹp đó lên đỉnh trông sẽ thế nào, gương mặt bảo thủ luôn dấu mọi cảm xúc vào trong… và cơ thể cực phẩm này nữa… mọi phản ứng tự nhiên khi lên đỉnh của Thảo luôn là điều Minh mong muốn được thấy… vì Thảo là một người biết giữ hình tượng rất tốt nên hầu như chưa bao giờ Minh thấy vợ mình phản ứng không tự chủ, quá giới hạn cả… trừ lần… làm tình cùng bác Lếnh… Minh tự cảm thấy mình thực sự vô dụng, tự bản thân anh chưa bao giờ đưa vợ đến giới hạn, đây là điều anh rất xấu hổ… Vì vậy khao khát của anh càng lúc càng mãnh liệt muốn thấy vợ mình thực sự được thỏa mãn bởi người đàn ông khác…
-…. –Minh không nói gì đần mặt ra tượng tượng. Chim anh cứng đơ trong quần.
-Sao anh không nói gì… hỏi cảm giác của em ra sao rồi im lặng như vậy… là anh lại tức?... chính anh là người muốn như thế… không phải em… -Thấy thái độ của chồng lúc nọ lúc kia cứ tưởng Minh lại giận khiến Thảo cảm thấy khó chịu không biết phải làm thế nào, Thảo cau mày nhìn chồng đôi mắt ngấn lệ. Càng lúc Thảo càng cảm thấy hai vợ chồng không cùng tần số cảm xúc như xưa… Chính nàng nhiều lúc còn không biết chồng nghĩ gì, muốn gì… thực sự rất khó chịu…
-Thôi nào! Tại anh suy nghĩ nhiều quá... anh hiểu mà… tất cả là do anh! Anh có trách em đâu… em đừng bận tâm nữa… -Minh ôm Thảo vào lòng dỗ dành. Thảo đẩy nhẹ vào người minh giận dỗi nhưng rồi cũng nằm im trong vòng tay của chồng… Hai vợ chồng đung đưa một lúc thì Minh nuốt nước bọt lấy can đảm…
-Thế anh hỏi thật nhé!... Em… có muốn làm chuyện ấy… với người khác nữa không? –Minh nín thở nghe câu trả lời.
-…. –Thảo không nói gì, ở góc này Minh cũng không thể nhìn thấy phản ứng của vợ nên anh cầm vào hai vai Thảo và đẩy nàng ngồi dậy rồi di chuyển lên trước nhìn Thảo, chỉ thấy đôi lông mày vợ cau lại, ánh mắt nàng nhìn ra cửa, miệng xị xuống trông hết sức đáng yêu.
-Sao em không trả lời anh? –Minh véo má vợ một cái.
-Em không muốn gì cả… tại sao anh lại muốn em làm chuyện ấy với người khác, trong khi gia đình mình thiếu là một đứa con? –Đôi mắt Thảo rưng rưng nhìn Minh.
-Haizzz… anh cũng muốn có lắm chứ… chả lẽ… lại đi thụ tinh nhân tạo… -Minh thở dài nhìn vợ.
-Như vậy sẽ không phải con anh… nhà anh sẽ không có người nối dõi, anh nghĩ bố mẹ sẽ cho phép sao? –Thảo bất chợt nghĩ đến chuyện thụ tinh với bố Vũ, có khi nào vì căn bệnh này mà anh Minh lại đồng ý không, đây là cơ hội tốt để thăm dò anh ấy.
-Ừ! Kể cũng khó… nếu không phải là người trong nhà… thì sau này không thể thừa hưởng cái cơ ngơi của bố Vũ được… nhưng còn cách nào đâu… chả nhẽ… -Minh nhìn Thảo, Thảo cũng nhìn Minh nhưng chẳng nói gì, chỉ thấy ánh mắt nàng đang rất chờ đợi một câu nói gì đó từ chồng…
-Anh đã nói xong đâu mà trông em căng thẳng thế… để người nối dõi thì phải là máu mủ ruột rà… nhà anh thì đâu có anh chị em ruột, họ hàng thì càng không, em nghĩ anh để mấy người trong nhà được động vào cơ thể cực phẩm này của anh sao? he he… -Minh cười nhe nhởn và nhìn vào bộ ngực to của vợ.
-… -Thảo không nói gì, cứ nhìn Minh chằm chằm, mấp máy đôi môi đỏ như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
-Em sao thế, sao tự dưng bất động vậy? –Minh nhìn Thảo với ánh mắt hoài nghi.
-Hay là… chỉ còn… nếu… là… người cùng huyết thống… thì… hay là… hmm… trời ạ… em không nói được… -Gương mặt Thảo đỏ dần lên rồi lúng túng không nói thành lời, nàng không thể nói thẳng ra nhưng hy vọng chồng nàng hiểu điều nàng muốn nói, lúc này là cơ hội rất tốt để thăm dò xem anh Minh có suy nghĩ gì nếu như người thu tinh là bố đẻ anh ấy?....
-Hay là? Hay là ai? Em nghĩ ai có thể phù hợp đây?… Em cứ nói đi, để anh xem ai mà để vợ anh lưỡng lự thế này… –Minh cười nói rồi bỗng lặng đi suy nghĩ vài giây khi thấy Thảo lúng túng nhìn lên bức ảnh gia đình treo trên tường.
-Không! Chắc chắn không!... Sao em… lại nghĩ đến ông già anh?... –Minh mở to mắt khi hiểu ra vấn đề và cau mày nhìn vợ.
-Ai cũng được! nhưng ông ta thì không! –Câu trả lời dứt khoát của Minh làm Thảo thấy khá bất ngờ và sợ hãi. Nếu anh ấy nhất quyết như vậy thì việc trước đây mà để anh ấy biết thì nàng không dám tưởng tượng đến hậu quả mất. Bỗng dưng điều này kết thúc mọi câu chuyện mà hai vợ chồng đang nói, Thảo im lặng không dám nói thêm điều gì sợ buột mồm, còn Minh sau khi nói xong điều đó cũng rơi vào trầm tư và đi ra khỏi phòng.
Anh đi ra ngoài phòng khách với một suy nghĩ khó chịu trong người, rằng tại sao trong đầu vợ lại có suy nghĩ đến chuyện thụ tinh với ông già chứ, cây hàng của ông ta khủng như vậy, vợ mình sao chịu được… vớ vẩn còn nghiện không biết chừng… Chả lẽ vì vậy nên cô ấy mới… muốn thử sao?... Không! Không phải, vợ mình làm gì đã nhìn thấy cái thứ của nợ đó của ông già chứ, có lẽ cô ấy cũng chỉ nghĩ đơn giản và thực sự nghiêm túc về vấn đề này… Nhưng… thực sự không còn cách nào khác sao… điều này cũng hợp lý… nhưng… không! không bao giờ là lão ta…
Chết tiệt lão ta cắm cho mẹ biết bao nhiêu cái sừng rồi chả nhẽ con dâu lại không tha sao… có khi nào trong lúc mình vắng nhà ông ta có ý đồ xấu với Thảo? Tính cô ấy hiền lành, nàng sẽ chẳng nói gì để giữ hòa khí trong nhà… Bỗng dưng Minh có rất nhiều định kiến với ông Vũ, nghĩ bố đã có lần gạ gẫm dụ dỗ Thảo sau lưng mình… tất cả có lẽ cũng vì tức ông từ ngày xưa, những cảm xúc đó tích tụ lại đến thời điểm này Minh cảm thấy rất khó chịu khi lúc này lại có chút liên quan đến cô gái của mình… Cái tật đá đưa chơi bời của ông Vũ thì Minh còn lạ gì, chính vì như vậy anh cảm thấy rất khó chịu và lo lắng cho vợ.
Lúc này, Minh chỉ đau đáu mỗi vấn đề tại sao Thảo lại có suy nghĩ đó, điều đó nhen nhóm từ bao lâu rồi… trước đến nay quan hệ của họ rất giữ khoảng cách, chỉ là bố chồng con dâu đơn thuần, nhưng… tại sao… từ bao giờ… Thảo lại có suy nghĩ đó? Có khi nào là do ông già mình đề cập đến vấn đề đó với vợ mình khi mình không có nhà?... Minh ôm đầu ngồi ở ghế sofa suy nghĩ, sau đó anh lắc đầu mạnh khiến mái tóc dài Hàn Quốc của anh tung lên… Minh muốn gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, anh điều chỉnh tâm lý và suy nghĩ tích cực hơn, có lẽ do Thảo muốn có em bé quá nên không ngoại trừ khả năng nàng quá tuyệt vọng nên đã nghĩ đến cách đó, đơn giản bởi vì cả hai vợ chồng đã ở trong con ngõ cụt từ rất lâu mà không còn cách nào rồi… Minh thở dài… có lẽ do anh đã quá đa nghi… mọi thứ chỉ là phỏng đoán, tại sao bản thân lại tự suy nghĩ linh tinh rồi tự tức giận một mình? Minh vuốt ngược tóc ra đằng sau và nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nghĩ lại khoảng thời gian vừa rồi, về căn bệnh của anh, về những lần đưa đẩy vợ vào trò chơi mạo hiểm của mình, sau đó anh nghĩ đến việc vợ và lão Lếnh gặp nhau tại Hà Nội và có phát sinh quan hệ mà không hỏi hay nói cho anh biết… có lẽ chính vì điều này nên Minh mới có cảm giác hoài nghi về vợ mình như vậy, có khi nào cô ấy dấu chuyện gì sau lưng mình nữa không?.... Minh lại thở dài cau mày… anh ước gì có thể thoát ra khỏi cái vòng suy nghĩ luẩn quẩn này…
….
Vài ngày sau, nhận được điện thoại của bà Hiền, hai vợ chồng sang từ sớm để chuẩn bị làm cơm chiều… bước vào trong nhà Minh và Thảo đã thấy bà Hiền đang cặm cụi trong căn bếp sang trọng của mình, tuy nhà Minh rất giàu nhưng chẳng bao giờ bà Hiền muốn thuê giúp việc, đơn giản vì bà luôn muốn có một không gian sống riêng tư, và quan điểm của bà đã là phụ nữ phải biết chăm sóc gia đình từ những thứ nhỏ nhặt nhất… Với tính cách như vậy, bà rất yêu quý cô con dâu xinh đẹp của mình, không những ngoan ngoãn, hiền lành, đảm đang còn rất thông minh và khéo léo trong mọi việc. Hôm nay Thảo sang chơi vẫn như thường lệ nàng mặc một bộ váy hàng hiệu đắt tiền dài gần đến đầu gối, trông khá giống váy công sở, phần trên cổ áo hình chữ U làm lộ ra một phần ngực đầy đặn trắng mịn như da em bé… màu trắng sữa của chiếc váy làm làn da trắng hồng của Thảo càng thêm sáng. Bước vào trong nhà Thảo xỏ một đôi dép lông tung tăng lao thẳng vào trong bếp cùng với mẹ chồng.
-Con chào bố ạ! –Nàng đi qua phòng khách lễ phép chào ông Vũ và cúi mặt đi vào trong, điều này cũng làm Minh để ý đến, cảm giác như vợ mình đang ngại điều gì mà không được tự nhiên như trước.
-Ừ! –Ông Vũ chỉ ừ một tiếng lạnh lùng rồi ngoái đầu lại phía sau nhìn Minh, tuy nhiên sau đó sắc mặt ông khi nhìn thấy Thảo bỗng tươi hẳn lên… Khi Thảo lướt qua ông cầm tờ báo giả vờ đọc nhưng thực chất đôi mắt cú vọ của ông đã liếc qua bộ mông căng tròn của cô con dâu ẩn sau lớp váy rồi.
-Bố! –Minh ngồi xuống ghế sofa, mở chiếc hộp bánh kẹo ra lấy vài hạt hướng dương cắn, sau đó ngồi vắt chân cầm điều khiển tivi bấm. Trông phong thái của Minh chẳng khác gì chủ nhà. Vì dù gì anh cũng từng là cậu ấm ở đây suốt mấy chục năm.
-Ừ! Mà Minh này! chuyện anh định nghỉ công ty dầu khí là thế nào? anh có biết bố anh phải vất vả lắm mới đưa anh lên cái chức đó không? –Ông Vũ chưa để Minh ngồi ấm đít đã nói đến chuyện công việc.
-Ui giời! con quyết rồi! bố xem, lương cao thì cao thật nhưng công việc ngập đầu chứ có được ngồi chơi đâu, với lại… con nghỉ để chăm sóc gia đình, không cứ thế này chẳng mấy chốc vợ còn chẳng nhận ra! –Minh cầm nắm hạt hướng dương đứng dậy, Minh khó chịu vì chưa hỏi han được gì mà bố anh đã lôi chuyện đó ra nói, anh và bố đôi lúc khắc khẩu, chẳng thể hợp nhau khi nói những chuyện công việc. Ông Vũ nghe Minh nói vậy có liếc lên nhìn cậu con trai rồi lại đưa mắt xuống tờ báo, ông rất hiểu tính con trai mình nhưng ông không biết sao dạo gần đây thằng Minh nó hay cãi ông đến vậy, trước đây nó khá ngoan, gọi dạ bảo vâng, tâm tính càng lúc càng khó lường.
-Ông cứ kệ con đi! Nó lớn rồi tự biết suy nghĩ! Với lại sao ông không hỏi con có khó khăn gì ở công ty không? Công việc có phù hợp với sức khỏe không? Chưa gì ông đã trách nó rồi! –Giọng của bà Hiền vọng ra từ bếp, kết thúc cuộc trò chuyện của hai bố con. Thảo chỉ nhìn Minh cười tủm tỉm, lâu lâu thấy chồng bị bố mắng cũng thấy đáng yêu.
-Ông không thấy con nó bận trăm công nghìn việc ở cái công ty đó hả, thậm chí nó còn không có thời gian cho gia đình thì làm gì nghĩ đến chuyện con cái được, ông cứ thế thì còn lâu mới có cháu bế nhé! –Bà Hiền cầm một chiếc túi xách đi ra phòng khách nói ông Vũ.
-Bà đi đâu thế? –Ông Vũ thấy bà Hiền nói đến chuyện cháu chắt liền đánh trống lảng.
-Tôi ra chợ mua ít đồ, gia vị trong nhà hết từ hôm qua, sáng nay đi chợ tôi nhớ định mua rồi thế nào lại quên khuấy đi mất! –Bà Hiền vừa nói vừa lục túi và đi ra ngoài cửa.
-Em đi cùng không? Anh cũng muốn ra chợ mua ít đồ về thắp hương gia tiên. –Minh nhìn Thảo nói, thực ra Minh không muốn ở cùng bố khi không có mẹ ở đây, vì kiểu gì tí nữa lại bị ông giảng giải lý lẽ thì mệt lắm.
-Không! Thảo ở nhà gọt cho mẹ đống hoa quả mẹ để trong tủ, rồng rắn nhau đi chợ nhiều làm gì, chia việc ra làm các con ạ! Người ta nói đó là thời gian khoa học! –Bà Hiền mỉm cười nói rồi đi ra sân.
-Dạ… Vâng! –Thảo không dám nói gì chỉ biết nghe lời. Nàng đưa bàn tay mình lên vẫy vẫy chồng rồi mỉm cười. Minh đứng ngoài cửa cau mày lại, từ hôm nói chuyện với Thảo, anh tự xuất hiện cảm giác phải đề phòng ông già mình, nên tình huống lúc này là ngoài ý muốn, anh phải đưa bà Hiền đi chợ để vợ ở nhà một mình với ông Vũ…. cảm giác này khá khó chịu.
Tiếng cổng mở ra, nhưng không có tiếng xe ô tô, chắc hai mẹ con đi bộ ra ngay mấy hàng chợ tạm đầu ngõ. Ông Vũ bỏ tờ báo xuống, ông đứng phắt dậy chạy ra ngoài thấy cánh cổng bằng nhôm đúc khuyên khối vẫn mở to, người thì đi rồi, lúc này trong nhà chỉ còn ông và con dâu. Thực sự thời gian qua ông đã rất nhớ nhung cô con dâu mình, nhưng vì công việc thời điểm này rất nhiều nên ông không có thời gian để tiếp cận Thảo. Hôm nay và giây phút này thực sự quý giá đối với ông.
Ông Vũ đi nhanh vào trong bếp khiến cái bụng béo của ông nẩy lên nẩy xuống như một con lợn, thấy Thảo đang đứng gọt hoa quả, chiều cao con bé lúc nào cũng khiến ông Vũ xấu hổ vì ông thấp hơn nàng khá nhiều, mặc dù Thảo đang đi một chiếc dép lông mà đầu nàng chỉ cách cái tủ bếp trên có một đoạn. Ông Vũ lò dò đi tới, vừa đi ông vừa nhìn vào bộ mông cong và đôi chân dài trước mặt mình.
-Có cần bố giúp gì không? –Ông Vũ chắp tay sau đít, phưỡn cái bụng béo của mình ra hỏi Thảo với một chất giọng khàn khàn ồm ồm đang cố tỏ ra bình tĩnh.
-A! trời ơi! bố làm con giật cả mình! –Thảo giật mình quay lại đập tay vào ngực.
-Bố xin lỗi! khà khà! Làm con sợ vậy sao? –Ông Vũ đổi hẳn cách nói chuyện với Thảo khi không có bà Hiền và Minh ở đây.
-Có chứ ạ! con cứ tưởng bố vẫn đang ngoài phòng khách cơ! –Thảo lấy lại bình tĩnh và tiếp tục gọt hoa quả, ánh mắt ngại ngùng nhìn xuống dưới. Thời gian vừa rồi nàng cứ ngỡ sẽ bị bố chồng liên tục làm phiền nhưng không phải vậy, không biết ông ấy bận chuyện gì nhưng thực sự nàng có nghĩ đến… Con gái mà, không thể phủ nhận rằng bản thân có đôi lúc sẽ nhớ đến người đã cho mình nhiều khoái cảm như vậy.
-Dạo này con thế nào? Vẫn ổn chứ? bố thấy con hơi xanh sao… -Ông Vũ đứng lại gần và ngó nhìn gương mặt xinh đẹp của con dâu, rồi lại lấm lét ngó ra ngoài phòng khách sợ bà Hiền và thằng Minh về bất chợt.
-Thật ạ? Con vẫn bình thường mà! hihi –Thảo đưa mu bàn tay lên chạm vào má mình và nhìn bố chồng. Thực ra Thảo lúc nào cũng rạng ngời xinh xắn nhưng ông Vũ không biết bắt chuyện thế nào đành phải dùng những câu quan tâm cơ bản của bậc cha mẹ ra để nói với nàng.
-Vậy là tốt rồi! khà! khà! Mấy nay bố bận quá… bố… -Ông Vũ lúng túng gãi đầu gãi tai, ý đồ của ông khi đi vào trong bếp là rất rõ ràng, ông phải tận dụng triệt để thời gian này nên không có chỗ cho những câu chuyện phiếm.
-…. –Thảo không nói gì, nàng im lặng tiếp tục gọt hoa quả, nhưng nàng biết kiểu ấp úng này là bố sẽ chuẩn bị nói đến chuyện đó, nàng không hiểu sao tâm lý chờ đợi này khiến nàng có chút thở mạnh.
-Không biết con… còn… à không! Ý bố là… chuyện… chuyện nối dõi… liệu… khi nào chúng ta tiếp tục được… -Ông Vũ nuốt nước bọt ực một cái, như kiểu ông vừa lấy hết can đảm để nói ra vậy, mặc dù ông là một người bố chồng có thể hô mưa gọi gió là vậy nhưng đứng trước một nữ thần như Thảo lúc nào ông cũng cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi.
-Con bây giờ… cũng nhiều thời gian… nhưng… -Đến Thảo ấp úng, nàng khẽ quay người nhìn ra ngoài phòng khách, nàng biết bố chồng sẽ tranh thủ đề cập đến chuyện thụ tinh khi không có ai ở nhà, về vấn đề con cái Thảo luôn rất nghiêm túc, vì vậy nàng cũng không muốn làm mất thời gian của ông ấy… Tuy nhiên gương mặt nàng vẫn đỏ lên khi nói đến những chuyện nhạy cảm.
-Thời gian vừa rồi… bố quá bận, đợt này đang có thanh tra của bộ nên không có nhiều thời gian con à … hay là… tiện lúc nào… bố con ta… -Ông Vũ lắp bắp, mắt la mày lém liên tục nhìn ra cửa.
-Đây là chuyện quan trọng… nên… con luôn nghiêm túc để chuẩn bị… nếu bố bận… con có thể chờ ạ… -Trong câu nói của Thảo dường như có 1% là giận dỗi một chút.
-Không! Không! Ý bố là… chúng ta có thể tranh thủ những lúc… thế này… -Ông Vũ tiến đến nắm vào tay Thảo.
-Bố! con đã nói rồi… trong chuyện này chúng ta không thể tùy tiện được… còn chưa kể anh Minh và mẹ đang ở đây… làm sao bố có thể… -Thảo rụt tay lại, và đứng dịch sang một bên, nàng phải giữ khoảng cách với bố Vũ vì nàng không biết lúc nào thì mẹ và anh Minh sẽ về, nếu để họ nhìn thấy thì nàng sẽ không biết phải giải thích thế nào.
-Nhưng… lâu lắm rồi… Thảo! chả lẽ con không có chút tình cảm nào với bố sao? –Ông Vũ tiến lên một bước thì Thảo lùi một bước.
-Sao bố lại nói thế ạ?... Con… luôn tôn trọng bố, coi bố như bố đẻ của con… nhưng… sao bố lại hỏi con có tình cảm nam nữ như vậy được ạ?… chuyện… đó… không hề phát sinh từ tình cảm… con mong bố hiểu ạ… -Thảo nhíu đôi lông mày lại nhìn ông Vũ với ánh mắt có phần khó xử, tay nàng vẫn cầm con dao gọt hoa quả và vô tình chĩa về phía trước khiến ông Vũ không dám tiến thêm.
-Haizz… Bố xin lỗi… bố hồ đồ quá… -Ông Vũ thở dài ái ngại, ông cũng không hiểu sao mình lại thốt lên những lời nói vừa rồi, có thể vì ông quá nhung nhớ Thảo, và một phần có thể ông nghĩ Thảo giống những cô gái đã từng ngủ với ông, họ chết mê chết mệt ông và chỉ cần khi nào ông muốn là họ sẵn sàng đáp ứng… Ông Vũ trong một giây phút mất bình tĩnh đã áp đặt điều đó vào Thảo, một cô con dâu có lòng tự trọng rất cao nên vô tình ông tự biến mình thành kẻ ngốc.
-Thực ra… theo như cái Linh nói… để quá trình đó diễn ra thuận lợi… thì cả hai… phải có tâm lý thoải mái… con… con cũng rất biết ơn bố… nếu như chúng ta… có thể… có một đứa con… -Thảo đỏ mặt nói rồi lại gọt hoa quả, nàng cũng không muốn làm bố Vũ cảm thấy mất mặt nên nói đỡ lại. nhưng dường như nàng hơi lỡ lời một chút khi dùng từ “chúng ta”. Nhưng câu nói ấy đã chạm đến trái tim của ông Vũ, ông cảm thấy cực kỳ rung động và sung sướng khi con dâu dùng từ thân mật như vậy.
-Cảm ơn con… bố hiểu… bố hiểu… bố cũng muốn có cháu lắm rồi… ực… vậy hôm nào… bố lên nhà… được không… chờ thằng Minh đi làm… -Ông Vũ sướng rơn người hồi hộp nói không thành lời, việc có con với Thảo cũng là một niềm hạnh phúc khó tả của ông lúc này… điều Thảo nói chứng tỏ con bé cũng chờ đợi đấy… Hóa ra con dâu ông cũng không “lạnh giá” như ông nghĩ.
-Con cũng không biết được… anh Minh dạo này cũng hay ở nhà… đi làm thất thường lắm, không biết anh ấy về nhà lúc nào… với lại… thời gian này bố cũng bận… chuyện này để sau cũng được ạ… -Thảo xấu hổ khi cảm thấy mình đang đồng lõa với bố chồng như để sắp xếp một cuộc hẹn.
-Vậy… sắp tới… chúng ta…
-Thảo xách hộ anh túi đồ! –Giọng của Minh ở phòng khách khiến ông Vũ tái mặt ngậm chặt miệng, Thảo giật mình bỏ dao xuống và quay người lại thì thấy Minh đã tới của bếp rồi, không biết anh ấy về lúc nào, đã nghe được điều gì chưa.
-Anh… về sớm thế… mẹ đâu ạ? –Thảo không dấu được cảm xúc xấu hổ nên mặt vẫn đỏ, nàng không dám nhìn vào mắt chồng và cảm thấy tình huống này thực sự nguy hiểm.
-Mẹ đang ở chợ, anh mua đồ về thắp hương trước! –Minh nói xong thì đặt túi đồ lên bàn.
-Hai đứa phụ giúp nhau đi rồi ăn cơm sớm, hôm nay bố có chuyện muốn bàn bạc với cả hai… có mỗi cái bát xứ của ả rập mà bà Hiền không biết để đâu, Thảo tìm giúp bố, bố ra ngoài tưới nốt mấy cái cây! –Ông Vũ vờ mở vài cánh tủ ra và nói một cách rất tự nhiên, giả vờ như vừa vào bếp để tìm bát, đóng kịch trước mặt con trai mình trông ông Vũ thực không tự nhiên chút nào. Ông run run đôi bàn tay chắp sau đít, ngực ưỡn thở mạnh và thẳng đi ra khỏi nhà bếp, ông Vũ nuốt nước bọt vừa sợ vừa tiếc hùi hụi khi chưa đi đến thống nhất nào với Thảo mà thằng con trai đã về đến nhà.
-Dạ vâng ạ… -Thảo mím môi quay người lại tiếp tục gọt hoa quả và không nói gì. Minh cũng lẳng lặng đem đồ lên trên tầng, từ lúc vợ có ý muốn thụ tinh cùng bố Vũ trong lòng Minh lúc nào cũng cảm thấy lo lắng và nhiều suy nghĩ, ngay như ngày hôm nay anh cảm thấy không vui khi để vợ và bố ở nhà một mình, nên thế anh đã mua đồ rất nhanh để về nhà, y như rằng sau đó a thấy bố mình đứng trong bếp cùng với vợ, mặc dù chưa nghe thấy họ nói gì nhưng Minh cảm thấy giữa Thảo và bố đã có một câu chuyện nào đó đang dấu mình. Nhưng anh cũng không dám nghi ngờ Thảo, tất cả chỉ là suy đoán, nếu như có cái kim trong bọc thì trước sau nó cũng sẽ lòi ra.
…..
Sau khi dùng bữa tối, cả nhà ngồi quây quần quanh phòng khách, lúc đó ông Vũ mới nói đến lý do gọi hai đứa sang nhà ăn cơm. Ông muốn nhờ Thảo tham gia một cuộc thi hoa khôi của toàn nghành ngân hàng trên lãnh thổ Việt Nam, đây là một cuộc thi thường niên hàng năm và cũng là cuộc thi rất lớn. Vài năm trở lại đây ngân hàng nơi ông Vũ đảm nhận chức vụ tổng giám đốc chưa lần nào là đơn vị đoạt giải, năm nay với sự góp mặt của rất nhiều khách mời từ khắp nơi trên thế giới và cũng là năm tổ chức to nhất, hoành tráng nhất trong lịch sử ngành ngân hàng, vì vậy đây vừa là danh dự cũng là uy tín của ngân hàng nên ông Vũ đã phải nhờ tới con dâu mình, một cô con dâu mang đầy đủ một tố chất của hoa hậu chứ đừng nói đến hoa khôi ngân hàng. Ngoài xinh đẹp, cơ thể cực phẩm ra thì Thảo cũng là một cô gái có vốn kiến thức rất lớn và cực kỳ thông minh, vì vậy ông tin lần này đơn vị mình sẽ đạt giải cao nếu như con dâu ông đồng ý. Mới đầu Thảo và Minh cũng rất bất ngờ và không thể đưa ra được quyết định, nhưng rồi cuối cùng nhờ bà Hiền nói đỡ nên Thảo cũng đã nhận lời... Lúc đó gương mặt Thảo bỗng hơi ửng hồng và liếc nhìn bố chồng, ông Vũ cũng vậy, tim ông đập loạn xạ ngay từ khi con dâu đồng ý, trong lòng ông rất phấn khởi chờ ngày đi cùng con dâu mình… nhưng ngay sau đó, tim ông như ngừng đập, mãu bị nghẽn lại, mắt ông đỏ rực khi biết thằng con trai ông sẽ đi cùng. Minh mặc cho công việc bộn bề phía trước, anh làm sao có thể yên tâm để vợ mình đi với ông ta chứ…. một con sói già đời làm sao có thể bỏ qua con mồi xinh đẹp trước mắt chứ. Từ khi bước vào con đường cuckold trong thâm tâm của Minh luôn cảm thấy lo lắng và hoài nghi, đến mức cả bố đẻ của mình anh cũng không thể tin tưởng. Anh còn không dám nghĩ đến một ngày vợ anh bị bố đẻ mình nằm đè lên người và thúc con quái vật đó vào bên trong, cô ấy… sẽ sướng điên lên mất… Minh không dám nghĩ đến viễn cảnh đó nhưng nó cứ hiện lên trong đầu mấy ngày nay, anh còn tự hận bản thân mình tại sao lại cứng lên khi nghĩ đến chuyện đó, lý trí anh không cho phép vợ anh loạn luân với bố chồng, tuy cảm giác mãnh liệt đấy nhưng thực sự cay đắng còn lớn hơn nhiều. Minh ngậm chặt mồm nghiến răng, chuyến này kể cả có phải nghỉ hẳn việc anh cũng phải đi cùng.
Ông Vũ chán nản giận tím người, thực sự để có một lần thoải mái với con dâu thực sự rất khó, không biết đến lúc nào mới được chui vào trong Thảo lần nữa đây… ông nhớ cảm giác đó lắm rồi… ông làm tình không biết bao nhiêu kiểu phụ nữ, gái trẻ trên đời nhưng chưa ai đem lại nhiều khoái như con dâu của ông, Thảo đúng là tiên nữ phàm trần là liều thuốc nghiện nhất thế gian này… làm tình một lần là nghiện đến cuối đời… cảm giác sướng khác hẳn với tất cả… một sự khác biệt rất lớn, một cảm giác sướng không thể diễn tả thành lời… thằng con trai ông đúng là kỳ đà cản mũi, lần trước là lão Phú bảo vệ, lần này là con trai ông… Ông Vũ do quá mê Thảo nên đã ngu muội không biết rằng mình đang tỏ ra xấu tính và ích kỷ với gia đình con trai mình… là một ông bố, ông có thể tỉnh táo lại và suy nghĩ thấu đáo hay không?....
….
__________________
Hết Chap 60.
Em xin trân thành cảm ơn tấm lòng và sự ủng hộ của các bác ạ.
Ngân hàng: BIDV
STK:41110000946419
HO THI NGOC ANH
xin link m, search gg đéo thấy cóÀ còn bộ Cỏ dại ven đường nữa nhébộ này với 2 bộ kia t đánh giá chất nhất trong những bộ t từng đọc, ghiền 3 bộ này thì thấy mấy bộ khác ko đủ tầm
Vào truyensex tv thì phải,'lên gg gõ là ra.xin link m, search gg đéo thấy có
Từ từ tml. T bận đi dự án nên chưa có time. Mà cái vụ ở cơ quan phê vl luôn ấy. Nghĩ lại lại thấy phấn khíchChuyện hay đó. Tiếp tục đi mày
tổ quốc ghi công tml nhéeChap 57: Thằng Cu Đạt
Trên đường về, tâm trạng Thảo cực kỳ thoải mái, lúc này nàng mới ngẫm ra được sự kỳ diệu của tình dục, bảo sao nhiều gia đình tan vỡ vì chuyện chăn gối như lời cái Linh kể hoàn toàn có căn cứ, lúc đầu nàng không tin nhưng đến bây giờ và những cảm xúc tiêu cực mà nàng đã trải qua khi cơ thể không được thỏa mãn là minh chứng sống cho điều đó rồi. Thảo lại suy nghĩ đến căn bệnh của chồng mình, nếu như một gia đình hạnh phúc phải song hành với thỏa mãn tình dục thì việc nàng chiều theo những gì chồng mình yêu cầu là điều cần thiết, và… thực ra nó cũng không đến nỗi tệ… làm chuyện đó với người đàn ông khác… nàng cũng có rất nhiều cảm giác đấy chứ… Lồng ngực Thảo thở mạnh khi nghĩ đến tương lai, nhưng chuyện ngày hôm nay nàng sẽ xử trí như thế nào đây, mặc dù anh ấy bị bệnh đó nhưng thực sự đây là một sự phát sinh ngoài ý muốn, và cũng chưa được sự cho phép của anh ấy… Hmm… Thảo thở dài, bỗng nàng có một chút lo lắng vây quanh cảm xúc của mình lúc này…
-Tinh! Tinh! Tinh! –Tiếng chuông điện thoại reo lên làm Thảo giật mình, nàng cầm điện thoại lên mở to mắt vì rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, cuộc gọi zalo hay facebook hiện đằng sau số của Minh.
-Em đây! –Thảo run run nói, bỗng nàng có một cảm giác chẳng lành.
-tại sao đến giờ EM MỚI NGHE MÁY!!!! HẢ????? –Phía đầu dây bên kia là Minh, chất giọng bực bội và buồn bã xen lẫn nhau khiến Thảo nhanh chóng rơi vào sợ hãi. Y như rằng, ngay những giây phút sau đó là cơn thịnh nộ của Minh, chưa bao giờ Thảo thấy Minh tức giận vì mình không nghe điện thoại đến vậy. Và cuối cùng nàng cũng nghe được tin dữ khi biết bác An vừa mới mất vì căn bệnh quái ác. Thảo là người mau nước mắt, có quá nhiều cảm xúc lúc này, nàng dừng xe lại bên đường và khóc… nàng tự dằn vặt bản thân khi không nghe máy của Minh, những lúc gia đình đang xảy ra chuyện thì nàng lại đi làm chuyện ấy với một người đàn ông khác… Thảo khóc một lúc mới trấn tĩnh để về nhà.
Thảo về đến nhà, nàng mở cửa, tim đập chân run vì sợ, lúc này nàng sợ rất nhiều thứ, nhìn thấy Minh đứng khoanh tay nhìn ra cửa sổ, biết vợ về nhưng Minh vẫn đứng im không nói gì, điều này càng làm Thảo thấy lo lắng.
-Em về rồi… mình về quê luôn không anh… -Thảo nói nhỏ và mím môi nhìn chồng. Bỗng Minh quay lại làm Thảo giật mình, dáng vẻ to lớn của Minh lúc tức giận trông thật đáng sợ, chẳng mấy ai dám solo với Minh khi trông anh thế này cả.
-Em đi đâu? –Câu nói nhỏ nhưng khuôn miệng không mở ra, ánh mắt đỏ như lửa đốt, hai bên má phồng lên hai cục nghiến răng thấy rõ.
-Em… -Thảo ngập ngừng, nàng cúi mặt xuống đất, hai bên má đỏ ửng, nàng đặt túi xuống ghế sofa rồi dùng tay vuốt tóc mình vén ra đằng sau mang tai.
-Hử? sao em lại không nói gì? EM ĐI ĐÂU HẢ? –Minh lúc này không kìm nén được mà trừng mắt hét to, răng nghiến cọt kẹt như thể sẽ ném Thảo xuống dưới lầu ngay lập tức.
-Em… em đi uống nước với bạn… -Thảo nhắm tịt mắt, những dòng nước mắt chảy ra rồi khóc hu hu vì quá sợ, thực ra nàng không muốn giấu chuyện với bác Lếnh, nàng đã nghĩ sẽ tìm một cách thật khéo léo để nói ra nhưng lúc này tâm trạng của chồng không được tốt khi bác An vừa mất, nàng mà nói chuyện đó ra thì mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng được.
-Điện thoại… em để trên xe… huhu… em xin lỗi… huhu –Thảo khóc nấc lên, gương mặt xinh xắn lúc khóc trông vừa yêu vừa thương, Minh cau mày nhìn Thảo một lúc, sau đó đôi mắt hạ dần xuống, điều này làm Minh thở dài, trông vợ như vậy anh nhanh chóng mềm lòng không thể mắng được nữa, lần nào cũng thế, cữ hễ Thảo rơi nước mắt là ngọn lửa trong lòng bị dập tắt một cách nhanh chóng… đúng là anh hùng không thoát được ải mỹ nhân.
-Thôi! Thu xếp đồ đi! –Minh nói rồi đi vào phòng, hai vợ chồng người giận, người bĩu môi phồng má xị mặt thu xếp quần áo đề về quê làm đám tang cho bác An.
Hai vợ chồng lái ô tô về quê, trên đường đi hai người lại làm lành tuy nhiên trong Minh vẫn có điều gì đó khúc mắc… về vợ mình… anh đâu biết trong khi anh nhận được tin dữ thì vợ anh đang làm tình với một ông già cơ chứ… nhưng lúc này anh không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa, việc hệ trọng trước mắt cần phải làm trước.
….
Đám tang bác An, chị gái ruột ông Vũ diễn ra trong 3 ngày, trong không khí đau thương mất mát không ai nghĩ đến chuyện tình dục vì nó rất báng bổ không may mắn, kể cả ông Vũ, mấy ngày này ông rất nghiêm túc, kể cả khi nhìn thấy Thảo ông liền quay đi, chỉ dám nhìn lén nàng… Họ hàng dưới quê rất đông, có những người đau buồn nhưng có những người lại tỏ ra không đứng đắn khi tụm năm tụm bảy nói chuyện và nhìn về phía Thảo rồi cười khúc khích, mặc dù nàng mặc một bộ váy màu đen dài gần đến mắt cá chân, bên trên ngực cũng không hở chút nào… nhưng đã là người đẹp thì dù có quấn kín người thì cũng không dấu nổi sự cuốn hút kì lạ, nhất là nàng sở hữu một gương mặt thanh tú xinh xắn đáng yêu, đám trai làng dưới quê chết mê chết mệt cũng không có gì lạ.
-Ui dời! các bác thấy không, cái thằng Đạt, trông nó đến tội, mẹ nó mất mà nó cứ tưng tửng chạy đi chơi thế kia… haizz –Một số bà trong gia đình ngồi nói chuyện về thằng Cu, cái thằng thiểu năng trước đó cứ đòi bóp vú Thảo khi nàng bất đắc dĩ phải ngủ cùng nó. Thảo đang rót nước bàn bên cạnh nghe thấy vậy liền nhìn ra xa thấy thằng Cu đang bắt chuồn chuồn một mình ngoài mương, mặt nó vẫn ngáo ngáo như vậy, nhìn có vẻ đã cao hơn trước một chút. Nhìn thấy nó Thảo lại nhớ cái lúc phải thò tay xuống thủ dâm cho thằng bé này, thật là xấu hổ mà, mặt nàng lại đỏ ửng lên.
-Khổ lắm các bà ạ, ông Sí bố nó biệt tăm biệt tích suốt mấy tháng trời rồi, đến đám tang vợ ông mà ông còn không về! đến khổ? Làm đời phụ nữ khổ sở vất vả khi lấy được người chồng như vậy… -Thảo vẫn đứng đó, không hiểu sao nàng lại muốn nghe câu chuyện này.
-Này! Bà biết không? Bố nó cặp bồ, bỏ theo con bồ đó, bà An tức quá mới lâm bệnh chứ bà ấy vẫn khỏe mạnh bình thường mà!
-Ừ! Tôi có nghe nói rồi! khiếp thật! đàn ông là một lũ chẳng ra gì, thế bà có biết không, ông Sí bà An không có con, đẻ cố đẻ mãi, bà An tận già rồi mới đẻ được thằng Đạt này, đã thế lại còn dấu gia đình một thời gian đấy, bảo là nhận nuôi ở trên núi đấy! chắc vì nó mắc chứng thiểu năng nên xấu hổ nói vậy đây mà, cả cái làng này ai chả biết là bà An ngày xưa nói đi làm xa một năm về rồi ẵm theo thằng Đạt, đẻ muộn như vậy bị thiểu năng là đúng rồi! thấy con mình như vậy, sau bao nhiêu năm không chịu được thế ông Sí mới bỏ đi đấy! –Thảo đứng nghe mấy bà tám chuyện, nàng lại nhìn ra thằng cu mà thấy thương nó, tại sao người ta lại cố đẻ ra một đứa con rồi không nuôi, khi nó mắc bệnh lại không nhận nó, nếu già rồi thì có thể nhận con nuôi mà, đẻ cố như vậy, tuổi già thì sao tránh khỏi con sẽ bị mắc bệnh. Việc này Thảo rất rõ vì nghe cái Linh kể nhiều về chuyện mấy ông bà già cố đẻ rồi đẻ ra đứa con không được khỏe mạnh... thật là phí một đời người… Là một người đang muốn có một đứa con như Thảo, nàng rất dễ bị xúc động… nhìn thằng Cu nàng lại càng cảm thấy thương nó.
-Thì đấy! vì cố đẻ nên thằng Đạt nên mới bị thiểu năng đấy! –Một bà đội nón nói, mặt đúng thánh buôn chuyện.
-Suỵt! nói be bé cái mồm thôi bà nói thế bà An về bóp cổ bà đấy! bà không biết bà An thương yêu nó thế nào đâu, báng bổ cái mồm! –Một bà dơ tay lên bịt mồm bà kia và nhìn xung quanh sợ có người nghe thấy thì bắt gặp được ánh mắt của Thảo.
-Ui dời ơi! con cái nhà ai mà xinh đáo để! –Bà ta ngay lập tức đá câu chuyện sang Thảo.
-Dạ! cháu chào các bác ạ! Cháu là con dâu bố Vũ ạ! –Thảo lễ phép tiến lại rót nước cho các bà.
-Ui dời! là con ông Vũ đấy hả! đúng là gái thành phố! Xinh quá các bà nhỉ! há há há!
-Cao ráo xinh xắn, khiếp con bé cao như người mẫu! cháu có mấy đứa rồi? –Một bà nhìn từ chân Thảo ngước lên tận đầu rồi nhìn bộ ngực to của Thảo cười nói, bà ta cũng chỉ vô tư nghĩ ngực to thế kia chắc phải mấy đứa con rồi nhưng nào ngờ lại đụng trúng nỗi niềm của Thảo.
-Dạ… hi hi… cháu cảm ơn các bác! A! có người gọi cháu, cháu xin phép, cháu đi lấy nước ạ… -Thảo cười ngại rồi lấy cớ đi ra chỗ khác, nàng không muốn trả lời câu hỏi vừa rồi, với lại những bà cô này thực sự là những người đưa chuyện, không biết câu chuyện của các bà chính xác đến đâu nhưng ngồi tụm năm tụm ba nói xấu gia đình nhà người ta khi người đã khuất thế này thực sự không đúng mực chút nào. Thảo cũng không muốn tiếp xúc với những người như vậy.
….
Ngày hôm sau, sau khi chôn cất bà An đàng hoàng tử tế, vì công việc bộn bề, cả nhà ông Vũ và Minh đều xin phép về thành phố… Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, đồ đạc quà cáp đã chất lên xe, gia đình hàng xóm ra tiễn biệt nhà ông Vũ chuẩn bị về thì Thảo nhìn về phía xa thấy thằng Cu đang ngồi xổm nhìn về phía đoàn xe, trong mồm ngậm cọng rơm lủi thủi ngồi một mình một góc trông rất đáng thương. Thảo dừng lại một lúc rồi nàng nhíu mày chạy lại chỗ một bác gái lớn tuổi hỏi thì được bác ấy tâm sự… lúc đó Thảo mới biết bà An là người duy nhất thương yêu nó, còn bố nó đã bỏ theo bồ như lời những bà kia nói và bây giờ nó sẽ phải ở một mình trong căn nhà đó, hàng xóm hay gia đình dưới này chẳng dám cưu mang vì một chuyện khó nói, mãi sau này bác ấy mới nói nhỏ vào tai Thảo rằng chỉ vì nó có tính hay đòi bóp ti người khác nên không ai dám nhận nuôi. Nghĩ vậy Thảo đỏ hết cả mặt, nhưng cũng rất thương nó, nếu như nó bé tí nàng sẽ nhận về nuôi làm con mình luôn nhưng thằng Cu này lớn quá rồi…
Bỗng nhiên ở đằng xa có tiếng nói to vọng lại, có rất nhiều các ông các bà trong nhà đang xúm vào chiếc điện thoại, hình như là đang chửi người bên kia đầu dây, nhìn không khí cực kỳ căng thẳng, Thảo có nghe loáng thoáng trong điện thoại tiếng khóc của một người đàn ông. Lúc sau có một ông đi tới ngó vào trong xe ông Vũ và nói muốn gửi nhờ thằng cu Đạt ra Hà Nội ở nhờ khoảng mấy ngày, bố nó ông Sí đang bắt máy bay từ Sài Gòn ra đón nó, bố nó cắt liên lạc với gia đình và không hề biết chuyện bà An vừa mất, đây cũng là một cú sốc đối với ông Sí, ông cũng rất thương yêu thằng cu nhưng vì một lý do nào đó ông đã bỏ nhà đi suốt mấy tháng nay, việc ông bỏ đi vì thằng cu thiểu năng như mấy bà kia nói không phải là thông tin chính xác, nếu thực sự vì lý do đó ông phải bỏ đi từ lâu rồi mới đúng… miệng lưỡi thiên hạ đồn đoán thật cay độc.
-Này Minh! Tình hình là thằng Đạt sẽ ra ngoài Hà Nội với nhà mình, bác Sí đang sắp xếp công việc để bay từ Sài Gòn ra đón nó, hai con có thể chiếu cố nó vài ngày không? Vì bố sắp tới rất bận, mẹ con cũng đi chùa cả ngày không ai ở nhà! –Ông Vũ đứng ngoài cửa xe Minh nói, thằng Đạt dù gì cũng là cháu nên ông cũng rất thương nó, mặt ông trông khá mệt mỏi, vài ngày qua ông đã cố gắng hết sức vì bản thân là trưởng nam của gia đình.
-Vâng! Bố cứ để thằng Đạt chỗ con, có vợ con ở nhà sẽ chăm sóc cho nó! –Minh đồng ý luôn vì ngày xưa bà An cũng nuôi Minh một thời gian, đến nay Minh vẫn chưa báo đáp được gì…
-Vâng! Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc cho em Đạt chu đáo ạ! –Thảo nhìn ông Vũ nói khiến ông quay mặt đi vì ngại, lúc này ông đang cố gắng không có suy nghĩ đen tối gì với con dâu ở thời điểm này. Lúc sau, Thảo nhìn về phía thằng cu hai má hơi ửng hồng, nàng có một khúc mắc nhỏ đó là vấn đề của thằng Cu, trước đây nàng cũng đã gặp phải tình huống khó xử đó rồi… đã vậy lúc này nó đã lớn hơn một chút… nhưng rồi nàng tự trấn an bản thân rằng sẽ tự cân đối được mọi việc, vì lúc này không còn cách nào khác, nàng đã hạ quyết tâm sẽ tự tay chăm sóc nó trong mấy ngày tới.
…
Sau 30 phút chuẩn bị đồ đạc cho thằng Cu, hai chiếc xe sang dần di chuyển ra khỏi làng, ngồi xe Thảo có bà Hiền, xe bên kia thì Minh lái ngồi cùng có ông Vũ và thằng Cu. Cả nhà không hiểu tại sao Thảo lần đầu tiên sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người thế này, Minh tôn trọng vợ chắc hẳn nàng có lý do, còn ông Vũ tuyệt nhiên không dám có ý kiến gì, còn bà Hiền cũng vậy, bà đi xe với con dâu còn sướng hơn là ngồi chung với ông Vũ.
Đến tầm chiều, cả nhà mới về đến Hà Nội, lúc này mọi người mới đổi lại xe vì ai về nhà nấy, thằng Cu và Minh sang xe Thảo. Minh lái còn Thảo ngồi ghế bên cạnh, thằng cu ngồi đằng sau, từ lúc nó lên xe Thảo đã để ý thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm rồi, nàng biết chắc nó đang muốn gì, giống như trước đây vậy, vì nó thiểu năng nên không thể bảo ban nó vấn đề này luôn được.
-Tối nay Cu thích ăn gì nhỉ? –Vào chung cư, Minh xuống xe lấy đồ từ cốp và tươi cười hỏi thằng Cu.
-Tính theo gia đình thì mình là em của Cu đó anh hihi –Thảo mỉm cười ôm miệng nhìn dáng vẻ của chồng, lớn tồ tồ còn phải gọi đứa trẻ con cấp 2 là anh.
-Nó không biết đâu, với lại anh cũng chẳng quen, gọi nó là anh cứ gượng gượng… -Minh nói xong nhìn thằng Cu, 14 tuổi năm nay cũng phải vào lớp 7 rồi mà nó không đi học, nhìn cũng tội, cái dáng vẻ đù đù vừa đi vừa dựa vào tường rồi lấy ngón tay cậy cậy mảnh vữa tường, lưng không đứng thẳng, mặt thì vô tri, ăn mặc thì quê một cục, tóc tai thì bờm xờm… nhìn cứ bẩn thỉu tội nghiệp sao ấy, Minh không thể ngờ đây lại là họ hàng nhà mình. Có vẻ như nó cũng không quý Minh lắm, Minh hỏi mà từ nãy đến giờ nó chẳng thèm trả lời.
-Cu ơi! tối nay em thích ăn gì? Anh Minh hỏi em kìa! –Thảo tươi cười, thận trọng đi đến cạnh nó, trông nó cũng dỏng dỏng nhưng chỉ cao đến tai Thảo.
-Ăn thịt luộc! –Nó nói rồi dựa vào tưởng uốn éo cái người, sau đó quay ra nhìn Thảo với đôi mắt đo đỏ như sắp khóc. Thảo thấy vậy nàng nhíu lông mày lại, hình như nó nhớ nhà, tuy thiểu năng nhưng trong tiềm thức con người vẫn luôn phải có một cái gì đó thân thuộc mới cảm thấy yên tâm và thoải mái. Chắc hẳn lúc này nó cũng đang sợ hãi lắm, thật là một thằng bé đáng thương.
-Vậy à! vậy tối nay chị nấu cho em thật nhiều thịt nha! –Thảo tươi cười để cho nó quên đi cảm giác nhớ nhà, và xoa đầu nó, bất chợt nó dơ tay lên làm Thảo giật mình rụt tay lại che ngực. Là một phản xạ tự nhiên nhưng nàng cảm thấy mình làm vậy hơi quá nên bỏ tay ra khỏi ngực và trấn tĩnh lại.
-Thôi cũng muộn rồi lên nhà thôi! –Minh nói và vác đồ đi đến thang máy, đằng sau Thảo dắt tay thằng Cu, nhìn nó dè dặt nhìn trái nhìn phải kể cũng tội.
-Này anh Minh! –Thảo vỗ vào vai Minh và lườm anh.
-Sao vậy? sao em lườm anh! –Minh ngơ ngác.
-Anh tươi cười lên đi! Thằng bé nó vừa mất mẹ lại phải xa nhà, anh không thấy nó tội nghiệp sao mà để bộ mặt hằm hằm thế! –Thảo nói nhỏ vào tai Minh và véo tay anh một cái.
-Ai da! Đau anh! –Minh nhảy cẫng lên, ôm tay mồm suýt xoa, thằng Cu thấy vậy hơi nhoẻn miệng khiến Thảo cảm thấy yên lòng hơn một chút.
…
Sau khi chuẩn bị cơm nước, Thảo và Minh thay phiên nhau đi tắm và ra sofa ngồi nghỉ ngơi mà quên mất thằng Cu, nó cứ đi qua đi lại nhìn ngắm ngôi nhà và chơi mấy đồ linh tinh có mầu mè trong phòng khách.
-Cu ơi! đi tắm đi em! còn ăn cơm! –Thảo quay ra cười nói mà quên mất không biết dưới quê nó tự tắm hay có người tắm cho nó nữa, thằng cu chẳng nói gì nó cứ ngồi giữa nhà nghịch lọ tăm màu đỏ hình khủng long của Minh.
-haizz đừng bảo lại phải tắm cho nó nhé! –Minh thở dài, lại nghĩ đến bác An, chắc hẳn bác ấy phải vất vả lắm mới nuôi được thằng cu lớn từng này. Bỗng dưng thấy Thảo đứng dậy đi ra chỗ nó.
-Nào ngoan nào, đi tắm đi em, không đi tắm con vi khuẩn nó ăn thịt em đó! –Thảo mỉm cười vừa nói vừa vơ đống tăm rơi dưới đất để gọn gàng lại một chỗ. Thằng Cu chẳng nói chẳng rằng nhưng nhìn Thảo nó lại tự đứng dậy mặt thì cúi xuống hai mắt liếc lên nhìn vào tường, mồm thì ngao ngáo há ra, răng cắn vài phát rồi cười cười. Sau đó nó bất chợt quay ra ôm trầm lấy Thảo rồi cười hề hề.
-A!! CU! Em bỏ chị ra!!!! –Thảo giật mình kéo tay thằng Cu ra và quay lại nhìn Minh. Minh cũng ngạc nhiên khi thấy nó làm như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều vì dù gì nó vẫn còn trẻ con.
-Hề! hề! –Nó vừa ôm Thảo vừa cười như đang chơi một trò chơi vậy, hai chân nó dạng ra để ôm Thảo chặt hơn, còn cái mông thì hẩy hẩy như con chó đang tơ.
-CU!!!! –Thảo gồng tay kéo tay thằng Cu ra và lôi nó vào phòng tắm, nàng phải thật nhanh chân để Minh không nhìn thấy những hành động kì dị của nó. Thằng Cu cười hề hề rồi nhìn Minh ngáp một cái méo cả miệng. Minh nhìn theo vợ và thằng Cu cười, a liếc lên vợ mình, nhìn bộ ngực to nẩy nẩy theo cử động của nàng mà thèm, nghĩ lâu rồi chưa làm tình, chiếc áo hai dây của Thảo làm lộ ra bờ vai và tấm lưng trắng như trứng gà bóc, chiếc quần đùi ngắn màu đen ôm chặt vào mông khiến bộ mông Thảo trông vừa cong vừa tròn, nối từ mông lên lưng là vòng eo võng lại trông cực kỳ kích thích, đôi chân dài thẳng tưng cân đối, bên trên tóc nàng còn cài một cái kẹp tóc nơ mầu hồng trông rất nữ tính… Minh mỉm cười tự hào, ở nhà thôi mà trông vợ đã đẹp như thế này rồi.
Lúc sau anh đứng dậy đi vào phòng tắm xem vợ có cần giúp gì không, có một cái gì đó khiến anh thấy thằng Cu này nó không giống với mấy đứa thiểu năng bình thường, cái động tác vừa rồi của nó khiến Minh thấy nóng mặt. “Lạch cạch” Minh vặn núm cửa nhưng đã khóa trong, Minh thấy lạ tại sao Thảo lại phải khóa cửa lúc này.
-Thảo ơi!! Cộc! Cộc!
-Em đang tắm cho Cu! –Tiếng Thảo vọng ra.
-Anh đi vệ sinh! –Minh đứng chờ một lúc thì “tạch” chốt bên trong mở ra.
-Em khóa cửa vào làm gì, có ai đâu mà…. –Minh bước vào trong và đứng hình khi thấy thằng Cu đang trần chuồng, cái thứ ngoe nguẩy bên dưới háng nó làm anh sững sờ, sao lại cứng đơ thế kia, nó to hơn cả của anh, mặc dù chim chưa có lông và bao quy đầu còn chưa lột.
-Khiếp! mấy tuổi đầu mà chim to gớm! –Minh móc con cu của mình ra đứng đái vào bồn, anh thực sự bất ngờ về kích thước của thằng Cu mới 14 tuổi, và tại sao nó lại cửng tướng lên vậy, vợ anh còn khóa cửa, rồi cái dáng đứng của nó lúc ở ngoài phòng khách… Tất cả đều làm Minh suy nghĩ, nhưng anh vẫn phải tỏ ra hết sức bình thường trước mặt Thảo.
-Anh để ý làm gì, trẻ con mà… -Thảo đứng hơi cúi xuống cầm vòi hoa sen tắm cho Cu, hai bên má nàng ửng hồng.
-Úi, nhìn to thế kia trẻ con gì nữa… sao lại cửng tướng lên rồi ha ha! Có khi tại chị nó ăn mặc hở hang quá đấy! Ha! Ha! –Minh cười gian nhìn vợ rồi nhìn xuống bộ ngực của vợ mình góc này trông trắng và đẹp quá… Minh nghĩ bụng bằng tuổi nó mà có bà chị thế này thì có mà thiểu năng cũng phải ngỏng lên thôi… Minh nhìn ngực Thảo rồi nhìn thằng Cu, mặc dù cửng nhưng chưa chắc nó đã biết hưởng… vừa nghĩ xong thì Minh thấy thằng Cu nhìn chằm chằm vào Ngực chị nó làm Minh thấy thú vị, có khi mình lại khinh thường nó quá chăng? thiểu năng nhưng bản năng của thằng đàn ông vẫn còn?
-Thôi anh đi vệ sinh xong chưa, đi ra ngoài đi em còn tắm cho Cu, còn đứng đó nói linh tinh nữa… –Thảo nhíu mày lại vì những giọt nước li ti bắn lên người nàng.
-Hề hề!- bỗng thằng Cu cười rồi lao vào Thảo ôm, chim nó chọc vào chân Thảo khiến nàng suýt chút nữa thì ngã.
-A! Cu! Em đứng im nào! Chị ngã bây giờ! –Thảo nhíu mày nói với Cu và đẩy nó ra, gương mặt hơi ửng hồng. Minh thấy vậy liền có chút cảm giác hưng phấn, anh nhoẻn miệng cười nhưng ngay sau đó đăm chiêu và đi ra ngoài. Thấy vậy Thảo liền đóng lại cửa, nàng đứng bấm tay suy nghĩ điều gì đó, thực ra lúc nãy nàng chốt cửa cũng chỉ vì sợ Minh vào bất chợt, nhưng rồi cuối cùng anh ấy vẫn thấy những hành động thiếu suy nghĩ của thằng Cu, thực sự nàng rất ngại nhưng cũng may Minh chẳng nói gì cả.
-Này Cu! Chị bảo! –Thảo ngồi xuống nắm vào hai vai thằng Cu.
-Ư! Bỏ em ra! –Thằng Cu vùng vằng, khá là bướng.
-CU! em có muốn chị chiều em không? –Thảo cau mày hơi quát một chút, nàng đang thử dùng tâm lý để nói chuyện với nó.
-Hề hề! chiều… chiều cái gì… hề hề -Thằng Cu méo mồm ngáp ngáp rồi nghênh ngênh đầu nhìn thảo. Thảo thở dài, nói vậy chưa chắc nó đã hiểu.
-Hmmm…. Nếu em nghe chị, chị sẽ chiều em cái này… -Thảo đỏ ửng mặt khi phải nói rõ ra như vậy, nàng vừa nói vừa hơi mở rộng chiếc cổ áo ra để lộ cả áo lót của mình cho thằng Cu nhìn.
-Có! Hề hề! có! Có! –Bỗng dưng nó ngoan hẳn khi nhìn xuống bộ ngực to tròn của chị nó, tuy thiểu năng nhưng nó vẫn biết nó thích cái gì, muốn cái gì, chẳng khác gì đứa trẻ lên ba, dễ dụ dễ bảo.
-Thế thì từ lần sau, có anh Minh ở đây, em hiểu không? Có anh Minh ở đây, anh vừa rồi ý… em không được làm trò linh tinh nghe chưa, ý chị là không được ôm chị, cách xa chị ra một chút! Và đặc biệt không được cứng cái này lên! –Thảo dặn dò rồi lấy một ngón tay đập nhẹ vào chim thằng Cu khiến nó rùng mình. Thảo mím môi mở to mắt, nàng xấu hổ không hiểu sao mình lại đập vào chim nó nữa.
-Hề hề!! –Nó chỉ cười rồi gật gật đầu.
-Nhớ chưa? –Thảo hỏi nó lại lần nữa rồi nhìn xuống con chim đang cửng lên cửng xuống của nó, có thể nó nghe những việc kia, nhưng việc cương cứng thì sao kiểm soát được cơ chứ…
-Hề hề! rồi! rồi ạ! –Nó gật đầu lia lịa, mồm ngoác ra ngáp ngáp, trông vừa thương vừa buồn cười. Thảo thở dài, nàng đứng dậy nhìn thằng Cu, cũng may nó chỉ ở đây vài ngày nếu không nàng sẽ mệt chết mất… Bỗng nàng nhíu mày lại tiếp tục thở dài, thấy nó lủi thủi trông mà thương, mẹ thì mất, bố thì biệt tăm không biết giờ nó về ở với bố sẽ có cuộc sống thế nào, với căn bệnh và tình cách này của nó, nàng chỉ sợ ra ngoài đường bị người ta đánh chết mất, nó sẽ đem lại rất nhiều rắc rối, nếu như nó chỉ có nhu cầu giống một người đàn ông thì chỉ cần làm nó thỏa mãn nó sẽ ngoan ngay, nhưng mấy ai hiểu được điều đó, về sống với bố nó sẽ bị coi là một kẻ nguy hiểm… Một cậu bé đáng thương… kể cả có là một đứa thiểu năng, sẽ có lúc nó sẽ rất nhớ mẹ, chẳng qua lúc này nó chưa nhận ra thôi…
-A! Ê! Ô!!! –Thằng Cu bắt đầu nói những ngôn ngữ khó hiểu và nắm chặt chim, gương mặt tỏ ra khá khó chịu, sau đó nó nhìn Thảo rồi nhìn xuống ngực nàng, ngay lập tức nó lao lên bóp ngực Thảo khiến nàng không kịp chở tay.
-A! Cu! Em toàn làm chị giật mình thế! –Thảo biết nói chuyện với nó không có tác dụng, nàng cầm tay nó kéo ra khỏi bộ ngực to của mình, tay nó làm ướt hết áo nàng rồi, nếu nàng không giải quyết vấn đề này của nó trước thì làm sao tắm xong đây… Thảo nhìn thằng Cu rồi nghĩ suốt thời gian qua mà nó chưa bắn kể từ khi nàng ở dưới quê thì chắc lần này sẽ nhanh thôi, Thảo nhìn xuống chim nó có chút ngại ngùng, mới 14 tuổi mà chim to thật, lúc cửng lên nhìn còn to hơn cả của Minh khá nhiều. Nàng mím môi và đưa tay xuống nắm vào chim đứa trẻ đáng thương này rồi từ từ sóc… “sẽ không sao đâu… nó sẽ không biết gì đâu, mình chỉ đang giúp nó thoải mái hơn thôi…” Thảo tự trấn an bản thân khi bất đắc dĩ phải làm điều này cho nó.
-Hô! –Thằng Cu rên lên, mắt nhắm lại, người nó cứng đơ, thấy vậy Thảo bắt đầu sóc nhanh dần, thằng Cu gồng mình uốn éo người đưa tay lên lao tới bóp ngực Thảo, Thảo thấy vậy cũng đành để im cho nó sờ bên ngoài áo, có lẽ như vậy sẽ giúp nó ra nhanh hơn.
-Hô! Hô! Hô! –Tầm một lúc sau, rất nhanh người nó gồng lên kêu kêu vài tiếng, thấy vậy Thảo né người sang một bên, đúng lúc đó chim nó xuất ra rất nhiều tinh trùng đặc sệt, bắn tùm lum vào tường nhà tắm, nó bắn rất nhiều, tràn cả ra bàn tay của Thảo. Chắc nó cũng phải nhịn lâu lắm rồi, nàng vừa mới sóc một chút mà đã bắn tóe loe thế này. Có lẽ sau này chắc nàng phải dậy nó cách thủ dâm để có chút “hành trang” vào nam sống với bố, chứ cứ nhịn như vậy điều này sẽ đem lại nguy hiểm cho nó và rất khó chịu nữa thậm chí còn sinh bệnh không biết chừng. Thảo rửa tay và nhìn thằng Cu nó ngồi im nghịch cái vòi hoa sen, lúc này trông nó ngoan thế cơ chứ… Nàng cảm thấy mình vừa làm một điều đúng đắn, cứ coi như là cách nàng giúp nó, coi như là tình thương của một người chị dành cho một người em đáng thương…
….
Tối đến, sau khi cơm nước ngồi chơi nói chuyện với thằng Cu, dậy nó những điều có thể, nằm trong khả năng của nó, sau đó Thảo dọn dẹp căn phòng trước của bác Phú cho thằng Cu ngủ tạm vài hôm, đúng là ở dưới quê ngủ rất sớm, mới 20h tối mà thằng Cu nó đã lăn ra ngủ rồi, hai vợ chồng cũng mệt mỏi lên giường nghỉ sớm, vừa nằm ôm nhau được một lúc thì đã thấy Minh ngáy như lợn rồi, Thảo vuốt tóc Minh và để anh ấy rúc đầu vào ngực mình, nàng nghĩ đến chuyện chăm sóc thằng Cu hôm nay, cảm giác như nàng có một đứa con vậy, điều này làm Thảo càng khao khát đến việc có em bé, nghĩ vậy Thảo lại nhớ đến bố Vũ, sau bao nhiêu việc xảy ra, nàng cảm thấy bố Vũ chưa có duyên để làm chuyện đó với nàng… Thảo đỏ mặt xấu hổ, có lẽ đợt rụng trứng sắp tới, Thảo sẽ chủ động nói trước cho bố Vũ để chuẩn bị… Sau những quan hệ thì nàng thấy mình không nên xấu hổ nữa mà cũng nên có chút chủ động thì mọi việc mới suôn sẻ được.
…
Tầm nửa đêm Thảo và Minh nghe thấy tiếng gào thét khóc lóc đập vào tường. Hai vợ chồng bật dậy cùng đi sang phòng thằng Cu thì đúng là tiếng của nó rồi. Thảo vừa mở cửa ra thì thằng Cu lao đến ôm trầm lấy Thảo khóc hu hu... Thảo nhíu lông mày nhìn Minh.
-Thôi em ngủ với nó đi, tội nghiệp chắc là nhớ nhà lắm… -Minh nói xong liền mặc kệ Thảo và thằng Cu đang ôm nhau, anh đi về phòng vì khá mệt rồi, sáng mai anh còn phải đi làm nữa.
-Vâng!... –Thảo đóng lại cửa, thằng Cu vẫn ôm chặt nàng không rời.
-Sao thế… em nhớ mẹ à? hay nhớ nhà… -Thảo rất thương thằng Cu, nàng ôm và xoa đầu an ủi nó. Thấy thằng Cu không nói gì, Thảo liền đưa nó đến giường và nằm xuống cùng nó. Nằm trên giường nó vẫn ôm chặt lấy Thảo không rời, nhưng nó không còn quấy và khóc nữa, chắc chắn nó đang nhớ mẹ rồi… nhưng tại sao nó lại không đòi về… có khi nào nó cũng biết mẹ nó đã mất và nơi quen thuộc đó không còn ai chăm sóc cho nó, không còn thuộc về nó nữa nên nó không dám về?... Thảo thấy vậy lại càng thương, một đứa trẻ thiểu năng không có suy nghĩ như người lớn nhưng vẫn biết nhớ mẹ đến mức da diết thế này, chắc hẳn cuộc sống sau này của nó sẽ rất khó khăn… Chỉ hy vọng bác Sí đối xử tốt với nó.
Thảo nằm ôm thằng Cu cho nó yên tâm ngủ, nhưng được một lúc nàng cảm thấy bên dười đùi mình có cái gì đó cộm cộm chọc vào, cảm giác này chắc chắn là thằng bé lại cửng lên rồi, Thảo thở dài cũng không thể trách nó được, tuy nó thiểu năng nhưng nó vẫn là một cậu bé 14 tuổi, đang trong tuổi dậy thì, đây chắc chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể khi ngủ cạnh một cô gái thôi. Lúc này Thảo đang mặc váy ngủ màu trắng be, chiếc váy này chỉ dài qua đầu gối một chút, bên trên là áo hai dây, đương nhiên là nàng không mặc áo lót rồi. Lúc này nàng cảm giác mặt thằng Cu đang úp vào ngực mình mà thở ra những hơi thở nóng ẩm.
-Ư… -Thằng Cu bắt đầu rên rỉ là Thảo lại thấy điều chẳng lành rồi, còn chưa kể bên dưới nó bắt đầu cạ chim vào đùi nàng.
-Cu! Ngủ đi em… -Thảo hạ giọng xuống và đập vào vai nó.
-Không! Đau chim! Ngứa chim! –Nó từ chối thẳng và tiếp tục cọ chim vào đùi Thảo, con chim cứng đơ của nó cọ qua cọ lại, tay nó vồ lên chụp vào ngực Thảo, điều này nàng đã dự liệu từ trước nên mặc kệ, coi như cho nó sờ ti chị nó một chút cho dễ ngủ, nhưng rồi đầu ti của Thảo cũng cứng lên, cơ thể nàng bắt đầu phản ứng lại, từ lúc làm tình với bác dẫn đường đến giờ cũng vài ngày rồi, trong buổi đêm im lặng chỉ có ánh đèn ngủ thế này nhu cầu của nàng lại tăng cao… Mặc dù ngủ chung với thằng Cu thiểu năng mới 14 tuổi, nhưng âm và dương không thể không có những cảm xúc kì lạ, với lại cơ thể nó cũng đã lớn, chim lại to hơn cả của chồng nàng, nó lại còn đang có những hành động bậy bạ với nàng nữa…
-Hmm… -Thảo thở dài mặc cho thằng cu cạ chim vào đùi mình, lúc này hai đầu ti nàng đã nổi cứng đơ rồi, thằng Cu tiếp tục vạch áo Thảo ra một cách vụng về và thò tay vào, khi bàn tay nó chạm vào da thịt nàng, cơ thể nàng bắt đầu phản ứng mà thở mạnh, nhưng nó vụng về quá, sợ sẽ rách áo, thấy vậy… Thảo lưỡng lự một lúc, nghĩ Minh cũng ngủ rồi, chiều nó một chút chắc không sao, cuối cùng sau một hồi đắn đo Thảo cũng chủ động từ từ cởi dây áo xuống, làm lộ ra bộ ngực to của nàng, nàng cũng không biết điều gì khiến mình làm vậy… Nhưng… thế này liệu có làm hư nó không?... nó chỉ là một đứa trẻ thôi… một đứa trẻ đáng thương trong độ tuổi dậy thì vì căn bệnh thiểu năng mà không biết tự chăm sóc bản thân mình mỗi lúc “lên cơn”… mọi hành động của nó có lẽ chỉ là bản năng của một thằng cu trong độ tuổi này mà thôi… Thảo mím môi suy nghĩ và nhìn nó đang sờ ngực mình một cách vụng về… Thảo nhận định đây không phải là tình cảm quan hệ nam nữ… cuối cùng nàng quyết định đây là một bài học mà nàng sẽ dậy cho nó…
-Ư!!!! –Thằng Cu đẩy tay Thảo ra và vồ lấy bên ngực trần còn lại của chị nó và bóp, đôi mắt nó nhắm lại, nó tiếp tục ôm Thảo và cọ con chim cứng ngắc vào đùi nàng.
-Cu này!... chị sẽ gãi cho em hết ngứa… nhưng em không được nói với ai nghe chưa… -Thảo đỏ ửng mặt khi nói điều đó, nàng tự cảm thấy mình có phần nào lợi dụng thằng bé hay không?... bởi vì nàng không thể phủ nhận lúc này bản thân cũng có chút hưng phấn… Thằng Cu nghe thấy mắt nó mở ra nhìn Thảo nhưng như người mất hồn với ánh mắt ngờ ngệch, Thảo thở dài nàng nghĩ có lẽ nó cũng chẳng biết gì mà nói ra đâu… nhưng dù gì cũng phải đề phòng, biết đâu trong một lúc vui vẻ nào đó nó lại bảo chị sờ chim nó thì toi…
-Cu! Nếu em không nghe lời chị, chị sẽ không gãi ngứa cho em nữa! –Thảo đưa hai ngón tay thon của mình đẩy vào trán nó để cho nó nhìn lên… Nhìn gương mặt thất thần của của nó, thậm chí có chút nước rãi chảy ra từ miệng, Thảo nhíu lông mày cảm thông, nàng nghiêng người lấy tờ giấy ăn trên kệ giường nhẹ nhàng lau cho nó.
-Cu! Có nghe không nào? Nếu không chị đi ra ngoài đây! –Thảo hơi cau mày lại, thấy vậy thằng Cu mới bắt đầu có phản ứng gật đầu một chút.
-Không nói! Không nói! Hề hề! –Cuối cùng nó cũng xác nhận cho Thảo, nàng thở dài vì cuối cùng nó cũng hiểu nàng muốn nói gì.
-Bú ti bú ti! –Thằng Cu vừa nói vừa hẩy hông liên tục rồi đưa tay bóp ngực Thảo, nó cố rướn cái cổ lên đòi bú ti nàng… Thảo nhìn nó một lúc, nàng khẽ há đôi môi đỏ ra rồi từ từ nằm xuống nghiêng người quay ngang về phía nó giống như mẹ cho con bú ti vậy, mông nàng chổng ra phía cửa… Có một tư thế thoải mái, ngay lập tức thằng Cu lao tới úp mặt nó vào ngực Thảo và há cái miệng của nó ra mút chùn chụt, một tay thì bóp ngực Thảo không thôi… “ư…” Thảo rên nhẹ vì buồn bên dưới ngực… Lúc này thằng Cu như bị bộ ngực to của Thảo đè lên mặt vậy, nhưng chắc chắn nó đang rất thoải mái vì sự mềm mại đàn hồi đó, trông nó như đang hưởng thụ vậy, đôi mắt nhắm nghiền, mồm thì há ra mút ti Thảo không ngừng, chắn chắn ti mẹ nó không thể to và thơm như ti Thảo được, bảo sao trông nó mê mẩn đến vậy.
Đầu ti Thảo nhanh chóng cương cứng, lồng ngực nàng thở mạnh, chưa kể bên dưới thằng Cu không ngừng hẩy hông ấn con chim đang ngứa ngáy của nó vào đùi Thảo, tốc độ của nó rất nhanh, nó đã duy trì điều này được một lúc lâu rồi, Thảo cảm thấy nó khá là khỏe, sức trẻ có khác…
Trong căn phòng tĩnh lặng, Thảo đang nằm nghiêng để thằng Cu mút và bóp ti mình, vang lên đâu đó âm thanh của thằng Cu hẩy mông sột soạt cùng với tiếng chụt chụt… đôi lúc còn nghe thấy tiếng Thảo rên nhẹ trong cổ họng… Thảo lúc này nhắm mắt, hai đôi lông mày nhíu lại, cánh tay nàng vươn ra sau lưng thằng Cu và để đó, bàn tay thon dài bỗng nắm lại… không biết lúc này nàng đang nghĩ gì, chỉ biết chắc chắn nàng đang bị kích thích và hưng phấn, nước nhờn trong âm đạo Thảo đã chảy ra nhiều, cũng lâu rồi nàng chưa làm tình, anh Minh chắc chắn cũng đã ngủ… cái tình huống gì thế này… nó chỉ là một thằng bé, tại sao bản thân lại cảm thấy hưng phấn đến vậy… bỗng Thảo đưa tay xuống bên dưới sờ chim thằng Cu… “cứng quá…” cảm giác sờ bên ngoài quần vừa cứng vừa to, nhưng có vẻ như nó đang cong và bị chiếc quần căng ra ép lại, có lẽ sẽ rất khó chịu… thằng bé này… chắc nó sẽ không biết gì chứ… chả lẽ… Bỗng dưng Thảo mở mắt ra nhìn thằng Cu rồi thở dài, bản thân nàng không cho phép mình lợi dụng thằng bé, trong một giây phút ngắn ngủi, có lẽ vì hưng phấn quá nên Thảo đã không tự chủ được mà có suy nghĩ bậy bạ với nó, vì dù gì dương vật nó cũng kha khá rồi…
-Ưm… hơ… -Thảo hé đôi môi đỏ ra rên nhẹ, Thảo tự cảm thấy xấu hổ với bản thân khi có suy nghĩ sẽ lợi dụng thằng bé thiểu năng này để thỏa mãn, cho dù đó là suy nghĩ thoáng qua nhưng nàng cũng rất xấu hổ, có lẽ một phần cũng vì nó là họ hàng của nàng, điều này thực sự sai trái…
-Chụt chụt… ưm… -Thảo gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng thực sự bản thân nàng đang rất đấu tranh tư tưởng, nhưng lại nghĩ đến việc nó vào trong nam sống với bố sẽ rất nguy hiểm nếu như không biết tự bảo vệ bản thân… Lúc này nàng quyết định sẽ giúp nó có một chút kiến thức cơ bản gọi là hành trang để trưởng thành hơn… Thảo đẩy đầu thằng Cu ra vì từ nãy đến giờ nàng chỉ thấy nó mút như mút ti mẹ vậy.
-Ư! Không! Không nói! Không nói! –Thằng Cu tưởng Thảo không cho nó nữa nó liền xác nhận tiếp với Thảo.
-Cu! Trật tự nào! Suỵt! –Thảo đưa ngón tay lên miệng ra hiệu.
-Em… có thể dùng lưỡi không? –Mặt Thảo ngại ngùng khi yêu cầu thằng bé như vậy.
-Như thế này… -Thảo đưa chiếc lưỡi thơm tho của mình ra và liếm nhẹ ngón tay một cái, nàng muốn dậy nó một chút nhưng thực ra nàng đang vô tình hướng dẫn cho một thằng bé thiểu năng cách để làm một phụ nữ sướng. Bỗng dưng Thảo dừng lại đỏ cả mặt cả tai vì vừa nhận ra sai lầm nhất thời của mình.
-A! không! Không! Không phải thế! ý chị là… -Thảo chưa nói dứt câu thằng Cu đã tiếp tục ngậm ti Thảo và lần này nó dùng cả lưỡi liếm khiến Thảo tê người.
-A!.... ưm… hơ… hơ… ưm… -Đúng là gen trội, mặc dù mới chỉ cho nó một chút mà nó đã làm khá tốt rồi, sao những thứ đơn giản khác không hiểu mà nó lại hiểu điều này nhanh đến vậy chứ… Đúng là gen của họ hàng bố Vũ mà… “Trời ạ… thằng bé tiếp thu nhanh vậy sao?... ưm…” Thảo cũng khá bất ngờ về thằng Cu, cãi lưỡi của nó càng lúc càng làm tốt.
-Chụt chụt chụt… ưm…ưm…ưm… hơ hơ hơ…. –Hai chị em ôm nhau một lúc, người mút người rên rỉ, hông thằng Cu vẫn không ngừng thúc vào, nhưng vì Thảo đang cong mông nên có lẽ nó có điểm hụt hẫng, vì thế thằng Cu bắt đầu dí mạnh hông vào đùi Thảo.
-Ưm… ưm… ưm… từ… từ… thôi em… ưm… Cu! - Thảo ôm đầu thằng Cu nói và từ từ duỗi thẳng chân để thằng Cu có thể cạ chim vào đùi mình, nàng muốn cho nó một chút cảm giác để dễ dàng xuất hơn… Cũng được một lúc rồi, chả lẽ như vậy chưa đủ sao… lúc này Thảo mới nghĩ chim nó đang bị chiếc quần ôm chặt lại, chắc vì thế nó mới khó xuất, thậm chí còn đau nhưng không biết nói… Thảo liền đưa tay xuống tụt chiếc quần nó ra trong khi nó vẫn đang hẩy hông.
-Từ nào… Cu! Cởi quần ra đã… -Thấy vậy thằng Cu dừng lại và đạp lia lịa chiếc quần bay xuống cuối giường. Ngay sau đó thằng Cu thở phì phò như con trâu, chắc hẳn nó đang rất thoải mái… Nó đưa bàn tay xuống ôm chặt một bên mông của Thảo, đương nhiên bàn tay của nó không thể ôm hết bộ mông to của chị nó rồi, nhưng nó làm vậy để kéo sát Thảo lại và dùng sức chọc con chim cứng đơ vào đùi và mu bướm của Thảo chỉ cách một lớp váy và một lớp quần lót.
-Chụt chụt… ưm ưm… a….. –Thảo rên rỉ, lưỡi thằng Cu ngoáy đầu ti Thảo điên cuồng, như thể nó rất rành trò này vậy, có lẽ vì hàng ngày nó hay đi gặm cỏ voi và dùng lưỡi nghịch ngợm nên điêu luyện như vậy cũng dễ hiểu. Thằng Cu càng lúc càng hăng, nó gồng cả tay kéo người Thảo lại rồi hất mạnh hông, trông nó lúc này rất chủ động, khiến Thảo dần trở thành bị động mà chiều theo nó.
-Nhẹ thôi… Cu! Nhẹ nhàng thôi… -Thảo nhíu lông mày, thấy nó vội vã quá còn đập cả hông vào hông nàng nên hơi đau…
-Ư! Không!.. vẫn ngứa!!! –Nó nói xong thì nó gác chân lên đùi Thảo và trèo lên người nàng… Thấy vậy, Thảo cũng đành nghiêng người nằm thẳng chiều theo nó, sau đó nàng kéo chiếc chăn chùm kín hai chị em lại… Dù gì điều hòa trong phòng hơi thấp nên Thảo thấy lạnh và cũng để không cho nó nhìn thấy việc mà hai chị em đang làm.
Ở tư thế này thằng Cu dễ dàng bóp ngực và mút đầu ti Thảo hơn, bên dưới nó không ngừng hẩy hông như chiếc máy làm đầu khấc của nó chọc thẳng vào mu bướm Thảo, cảm giác mềm mềm của bướm chị nó càng làm nó thấy sướng mà thúc điên cuồng vào đó.
-Ưm… ư… a….a…a…a… hơ hơ… nhẹ thôi… em không đau sao… ưm… -Thảo vừa rên vừa ôm đầu thằng Cu, mặc dù cách hẳn một lớp váy và một lớp quần lót, Thảo vẫn cảm nhận rất rõ đầu khấc cứng đơ khỏe mạnh của nó dường như đang muốn tách chân mình ra vậy… Được hai lớp vải bảo vệ Thảo khá yên tâm nên nàng có nuông chiều nó một chút mà khẽ dạng chân ra.
-A!!! hơ hơ…. –Thảo bỗng rên to và rùng mình khi đầu khấc thằng Cu chọc vào hột le của nàng, chưa hết nó còn ép xuống và trượt trên đó càng làm Thảo thấy sướng… Thảo ngay lập tức ôm miệng, và nhìn lên trần nhà rên rỉ.
….
______________
Hết Chap 57.