Sau khi định danh dc chủ nhân của ly trà sữa kia k ngoài dự đoán của t, nhưng cái t thắc mắc là nó ở đâu, trong miệng lẩm bẩm chửi thầm nó: Đồ “Nờ Lờ”( ý t là hứng tình mò xuống còn bày đặt chơi bài trốn tìm nữa, kệ mẹ nó đi, t để xem ai là kẻ đi trốn, ai mới là kẻ phải đi tìm)
Móc vội trong bóp ra 200k đưa cho cô chủ quán
- Hi, a thua, cho a chung kèo nhé (rồi xỏ đôi giày đi vội ra xe để về lại công trình)
- Ủa, a chờ e làm trà sữa và thối lại tiền đã chứ?
Ôi! Cứ tưởng cá 5 ly trà sữa là mất 100k chứ có nghĩ thua kèo là t phải mua cho nó 5 ly trà sữa đâu, vậy thì t còn lời chán. T thấy có cảm tình với cô chủ quán hữu duyên này rồi đó, nhưng do vội t nói sẽ ghé lại sau, lúc lấy trà sữa cũng dc.
Về tới công trường rồi lu xu bu với việc tiếp giám sát nghiệm thu cuối tuần, để mai thứ 7 còn có việc cho công nhân họ làm chứ mấy tay giám sát này thứ 7, cn làm biếng ra công trình lắm.
Rồi a Sĩ lại báo cho t biết t sếp sẽ bố trí a 1 thời gian ở đây, để phối hợp với a e đẩy nhanh tiến độ giải ngân quý 3, phải chia làm nhiều mũi mà đánh mới may ra đáp ứng yêu cầu, thế là có thêm chiến hữu nữa rồi.
Trưa t làm qua loa vài miếng cho xong rồi phóng vội ra quán đó, t suy đoán chắc do nó nghĩ buổi trưa t mới rảnh, mới có thời gian chạy ra và nó sẽ ngồi đó trưa nay
Đến quán, vẫn 1 thất vọng tràn trề. T cũng lủi thủi bước ra, vậy nó đi đâu, nó k vô duyên vô cớ chạy quãng đường xa thế xuống đây chỉ để mua cho t ly trà sữa thôi chứ. Rồi tự trấn an bản thân, có khi nó sẽ ghé nhà t và chắc nó cũng mong sẽ như lần trc, khuya ngủ t và nó sẽ lại lên tầng trên và 2 đứa lại có không gian riêng “ăn chuối ăn hàu” cùng nhau.
Mẹ nó, sao buổi chiều đó thời gian nó trôi qua lâu thế k biết, t chỉ mong có 1 cuộc gọi từ vợ kiểu đại loại như: Hân nó xuống chơi, a sắp xếp về sớm ăn cơm cho vui nhé. Mà đợi mãi k hề có 1 cuộc đt nào cả. Hết giờ là t phóng như bay về nhà, mặc dầu a Sĩ đã chuẩn bị mồi màng để tối a e chiến 1 trận, đi ngang qua quán trà sữa t cũng chạy thật chậm để ngó vô hi vọng lần cuối nó sẽ ở đây. Rồi tới nhà vẫn 1 bóng dáng quen thuộc là vợ t đang ẵm con thôi, còn bóng dáng t đang mong đợi thì k hề thấy đâu. Trăm ngàn câu hỏi t tự đặt ra nhưng k thể có nổi 1 lời giải đáp. Đêm đến t trằn trọc mãi gần sáng mà k ngủ dc, t lại lên tầng trên và đứng lặng nhìn về cánh cửa sổ ấy nơi từng có bóng dáng ấy, nụ cười ấy và những phút giây 2 đứa mặn nồng bên nhau. Cơn gió đêm nhẹ thổi qua song cửa sổ khiến tim t đã vốn đang lạnh lẽo lại càng thêm tê tái hơn…………
HÂN............ GIỜ NÀY E Ở NƠI ĐÂU???