…Chen Li cao 1m67, người tròn lẵn, khuôn mặt tròn trắng, mũi nhỏ miệng nhỏ, mắt cũng nhỏ và dài, đặc trung của người Trung. Em để tóc dài ngang gần vai, nhuộm hơi nâu. Thân hình Chen Li tròn, căng đầy nhực sống. Vòng 1 hơi nhỏ so với cơ thể( 82-65-90) nhưng đủ dùng và thơm hương dứa chín. Vòng 3 căng, tròn với đôi chân dài, đùi em hơi mập so với trend con gái bây giờ nhưng với tao lại thích như vậy. Sau này khi quen nhau, tao cứ thích Chen Li mặc quần jean nhưng e hay ngại vì sợ lộ đùi mập. Khi em mặc jean và áo thun thì lộ ra cơ thể tròn căng tròn. Như thế hệ bây giờ gọi là chubby có phải ko?
Đặc biệt là cô bé của em, mu nhô cao vừa phải nhưng tròn, đám lông em để tự nhiên( hồi đó chưa có mode wax ) mềm và mượt, ko xoăn nhiều như những cái lìn khác, màu lông hơi hung hung và ko rậm lắm, để lộ màu da mu phía dưới. Cái khe bướm cũng đẫy đà, hai bên mép lớn nhô lên, che hết môi trong. Chỉ khi nào tao vạch ra thì mới lộ ra bên trong hồng hào, và hạt lạc xinh xinh nằm e lệ phía trên khe.
Nhiều lúc ở bên nhau, sau khi ân ái, tao lại giở bướm em ra, mân mê và xoa nhẹ mu bướm, vuốt ve chùm lông, hôn lên hạt lạc xinh kia, ngắm xuống môi lớn, môi bé, chạy xuống tận hậu môn em. Xung quanh hậu môn lơ thơ có ít lông. Thi thoảng tao lại lấy kéo, cắt nhẹ từng sợi lông đít cho em, còn lông mu bướm em lại thường xuyên cắt tỉa bớt, nên bướm em luôn nhìn ngay ngắn gọn gàng. Vừa âu yếm em bướm, tao vừa hít hà hơi lồn, em thường xịt nước hoa chăm sóc lồn nên thường toả ra mùi hương dịu dịu, nhưng vẫn vảng vất mùi hoi hoi ngai ngái, thêm chút tanh tanh khi em rỉ nước. Đã một quãng thời gian tao nghiền mùi đó, luôn phải chúi mũi vào hít hà mãi không thôi…
Công việc vẫn dồn dập, tưởng ko có thời gian thở. Sáng vừa phải đưa thằng cu con đi sang viện để khám trim. Bác sĩ khám, rồi chỉ định nong đầu trim cho nó. Cũng may tao có chút biết về y học, nên chủ động đưa sang bác sĩ chứ mọi người cứ bảo ko việc gì đâu, chỉ cứ ở nhà lộn ra cho nó là dc. Khi bác sĩ chuẩn bị tiến hành nong, thì người lớn phải giữ chặt, rồi lộn đầu trim thằng bé ra. Hoá ra bên trong nó dính 1 lớp màng giữa da quy đầu với đầu trim, nên ko lộn ra dc, cặn bị đọng lại bên trong rõ nhiều, bác sĩ phải lấy bông lau đi rồi sát trùng, 2 p là xong nhưng thằng bé đau, khóc om sòm. Nhân đây cảnh báo chúng mày hoặc con cái trẻ em thấy khó lộn ra thì cần đi khám bs để xử lý nhé, chứ cứ để lâu vậy viêm nhiễm rồi ung thư đó!
Chiều làm việc nhưng hơi mệt nên thôi, nghỉ tay làm tiếp Chap về ChenLi cho bọn mày đỡ gào hú giục tao:
…Lại một tuần trôi qua, không có liên lạc của em. Tao lại lao đầu vào làm đồ án, làm bài, rồi thời gian rảnh đi đá bóng hoặc tụ tập nhậu nhẹt với mấy cậu em. Ở bên đó đá bóng thì rất nhiều sân, free luôn chứ ko phải thuê như ở VN. Chỉ có muốn sân đẹp phải đi xe bus khá xa. Mỗi lần tụ tập đi đá là phải hẹn nhau, rồi lên bus đi chừng 30p mới tới sân ở đầu kia city. Chỗ thành phố tao cũng ít người Việt nên chỉ tụ tập dc 5,7 anh em, còn lại ra sân đá chung với bọn Tây và bọn nhọ.
Èo mẹ bảo sao VN mãi lẹt đẹt bóng đá ở ĐNA, bọn tao cũng chăm chỉ và tương đối biết đá, ở nhà cũng tham gia giải phong trào này nọ nhưng đá với bọn Tây lông hay bọn Nhọ thì chỉ là mấy thằng trẻ con. Không nói thể lực, thể hình bọn nó hơn hẳn mình mà kỹ thuật chơi của bỏn cũng hơn mình mấy bậc. Riêng chuyện tâng bóng, đi bóng, sút bóng thì nó pro thôi rồi, tâng bóng từ đầu sân đến cuối sân luôn. Như trình độ của bỏn thì có khi bọn tao đá với bọn lớp 5, lớp 6 cũng chưa chắc ăn dc nó.
Còn về chuyện nhậu nhẹt thì còn mất công hơn nữa. Không phải như mấy tml tưởng như ở nhà, thik hẹn nhau 15p sau ra quán, có đủ ê hề rượu bia, đồ nhậu, trâu bò lợn gà trim cá tẩn phồng mồm ra. Rựou bia nốc tẹt ga bò lê bò càng thoải mái. Ghếch chân sai từ đứa bưng bê đến cả chủ quán thik thì ra ngoài mua đồ, mua thuốc lá cho mình. Đéo có đâu nhé!
Ở bển nếu ra nhà hàng thì ăn thẽ thọt như ăn độn ở quê cũng mất 30 đồng. Còn nếu muốn tụ tập nhau thì duy nhất chỉ con đường tự đi chợ, về nhà thằng nào nấu nướng, bù khú tự làm tự ăn tự dọn, nên mất thời gian vãi cứt. Nhưng ngược lại tiết kiệm và cũng vui, nhất là trong mùa đông 0 độ!
Cho nên các việc học hành và bù khú cũng choán hết thời gian của tao, hoặc khi đi ngủ cũng phê lê tê cmnr, nên ko còn đầu óc nghĩ nhiều đến ChenLi nữa. Nhưng khi trống thời gian, tao lại nghĩ đến em…
…Một buổi sáng tao vừa thức dậy, hôm nay thức thí muộn vì ko phải đến lớp. Tao dậy mở cửa ra thì có chút le lới ánh sáng. Nhìn đồng hồ là 9h hơn am. Vào mùa đông tầm này vẫn còn âm u lắm, nhìn ra ngoài trời sương mù và cây cối đen thẫm, buồn tẻ và vắng lặng.
Tít tít…Đột nhiên điện thoại có tín hiệu tin nhắn. Tao chưa vội mở ra xem vì mắc tiểu, nên đi ra toilet tè một bãi, làm vệ sinh cá nhân, vì nghĩ chắc thằng cu em nào lại nhắn hẹn đá bóng hay nhậu nhẹt đây. Thong thả làm xong, tao mới vào trượt nắp con Nokia 8855 lên. Tin nhắn hiện lên: Bạn có nhà không, tôi đang đứng dưới…người gửi: ChenLi!!!!!
Ắc ắc, tao như con gà rù đột nhiên khỏi bệnh, giương cổ giương mào vẫy cánh chân đạp đất để nhỏng cổ gáy, nhưng bị tắc cmn trong cổ, chỉ trợn mắt nuốt nước miếng ừng ực, tay run run lập cập reply em: Bạn đứng ở chỗ nào, đợi tôi xuống đón nhé!
Chúng mày đừng ảo tưởng công nghệ như bây giờ, thik thì video call, thik thì nổ định vị tìm nhau dc ngay. Hồi ấy Nokia chỉ màn hình đen trắng, tìm nhau phải hẹn rõ địa điểm chứ ko thì tìm bằng…hít như chó cũng éo ra đâu.
Em nhắn mô tả vị trí, rồi tao ko kịp chọn lựa, vớ vội bộ quần áo dễ lấy nhất và phi ra. Đến cả quần sịp cũng ko kịp mặc( vì tao đi ngủ chả bao giờ mặc sịp, chật chội khó chịu, toàn cứ phang cái quần đùi đá bóng, lủng lẳng cả khi có việc chạy ra ngoài.
… Tìm thấy em đứng ở gần cổng khu nhà, gần phía cầu băng qua kênh. Từ xa nhìn thấy nhau, cả hai giơ tay rồi cùng đi nhanh về phía nhau, rồi ôm nhau mà còn chưa kịp nhìn khuôn mặt của nhau. Trời lạnh nên mặt hai đứa đều lạnh ngắt, chỉ hơi thở là nóng hổi phả bên tai nhau. Ôm nhau một phút, rồi tao gỡ em ra để nhìn vào khuôn mặt em. Lại khuôn mặt đầy đặn, má phính trắng hồng và ửng lên dưới thời tiết giá lạnh, đôi môi mọng nhỏ mím chặt, đôi mắt một mí nhìn tao không chớp. Khuôn mặt em hiện rõ trước mắt tao phồn thực, căng đầy và rạng rỡ, phía sau là background của hàng cây dương và làn nước lững lờ của con kênh, làm tôn thêm vẻ phồn thực rất Trung Hoa của em…
ChenLi, tôi nhớ bạn….
Tao thốt lên như vậy, còn em vẫn không nói gì, đôi môi hơi mấp máy rồi lại thôi… Tao cầm tay ChenLi, dắt em đi. Vì thời tiết này ở bên ngoài lâu dễ ốm lắm, nên tao chủ định đưa em lên phòng tao. Mấy thằng ml cũng đừng tơ tưởng như ở VN nhan nhản quán xá cafe để mà chui vào gọi nước nhé. Vì tao ở thành phố tuy ko nhỏ nhưng chỗ tao lại ven ven, nên vắng lắm. Muốn cafe ít nhất phải vào gần trung tâm mất 10p xe bus, nhưng chỗ đó cũng ít chuyến nên nếu đợi bus có khi mất mịe 15p nữa.