Ngày xưa có một nữ thần,
Ngây thơ trong sáng, luôn gần bên ta
Hàng ngày vui vẻ hát ca,
Đáng yêu nhí nhảnh, tên là HỒ LINH
Bóng hình nhỏ nhắn xinh xinh,
Ngỡ cuộc sống nhỏ, đầy tình trăm năm
Đến một ngày nọ trăng rằm,
Ta gặp người khác, tơ tằm kết duyên
Nàng biết nhưng vẫn lặng yên,
Vẫn ở nơi đó, vẫn nguyên một lòng
Tiến không được, lùi chẳng xong
Nàng vẫn ngồi đấy, chờ mong một ngày
Cùng ta lần nữa nắm tay,
Nhưng câu chuyện đã, đắng cay bẽ bàng
Chuyện tình hiện tại trái ngang,
Giờ ta hối hận, nợ mang cả đời
Cuộc sống mọi thứ rã rời,
Chỉ tìm vui vẻ, ở nơi một mình
Thỉnh thoảng nàng vẫn cười xinh,
Ôm ta rất chặt, giao tình âm dương
Nàng còn sợ ta lạc đường,
Dẫn ta về lại, lộ dương gian trần
Cả đời sầu hận bản thân,
Chỉ vì háo sắc, bất phân hại nàng.
P/s: Lần đầu làm bài thơ về em. 0h30 - 18/7/2023.